–" Tiểu Bạch, làm gì ở đó ? " Lục Hạo Thiên nhìn tiểu Bạch đầy nghi ngờ, anh thấy rằng từ nãy tới giờ nó cứ luôn liếm vào không khí.
Đừng nói là vì Hứa Gia Lâm chết rồi nên nó cũng mắc bệnh ngáo luôn nha !
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng liền quay đầu lại sau đó đặt hai chân lên người cô như muốn khoe rằng có người đang đứng cạnh nó .
Nhưng Lục Hạo Thiên thì lại không nhìn thấy cô.
Dáng ngồi lúc này của tiểu Bạch lại có chút giống so với loài chó.
Lục Hạo Thiên càng nghi ngờ tiểu Bạch bị bệnh, ngày mai sẽ đưa nó đi kiểm tra một lượt .
–" Tiểu Bạch mau lại đây ! " Lục Hạo Thiên ra lệnh
Tiểu Bạch không biết lấy dũng khí ở đâu mà không nghe theo lời của anh, sống chết lấy hai chân to lớn đầy lông của mình ôm lấy chân của cô .
–" Tiểu Bạch, mau qua đó đi ! Anh ấy thấy em như vậy sẽ không vui đâu ! Nghe lời đi nào ! " Hứa Giai Kì nói chuyện rất nhẹ nhàng giông như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy .
Tiểu Bạch lắc đầu nguầy nguậy .
Trong mắt Lục Hạo Thiên chính là hình ảnh tiểu Bạch hổ của mình vòng tay như con người, lại còn lắc đầu liên tục.
Đây chính xác là hiện tượng của một con hổ bị bệnh động kinh !
Lục Hạo Thiên đứng dậy, tính xem tiểu Bạch thế nào thì bỗng dưng chạm phải thứ gì đó lành lạnh, mềm mềm ở nơi gần tiểu Bạch nhưng rõ ràng ở khu vực đó không hề có gì mà !
Anh đưa tay chạm lại vài lần, đúng thật là có cảm giác !
Mỗi lần anh chạm vào cô, cô đều cảm thấy hơi ấm lan toả trong người mình.
Cuối cùng thì anh cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô rồi !
–" Tiểu Bạch, ở đây còn có một người khác đúng không ? " Lục Hạo Thiên lòng đầy mong đợi nhìn tiểu Bạch
Chú hổ nhanh chóng gật đầu một cái .
–" Là...!là Hứa Gia Lâm sao ?! " Lục Hạo Thiên sửng sốt nhìn nó, hoá ra nó không hề bị sao hết chỉ là nó có thể nhìn thấy được linh hồn mà thôi !
Tiểu Bạch lắc đầu !
Hứa Giai Kì lúc này lấy hết can đảm ôm lấy anh nói ra hai chữ " Là em "
Cô hi vọng Lục Hạo Thiên có thể nghe thấy mấy lời này !
Và điều ước của cô đã thành sự thật, Lục Hạo Thiên đã nghe thấy giọng của cô hơn nữa anh cũng cẩm nhận được cô đang ôm anh.
Lục Hạo Thiên bây giờ vẫn đang rất hoang mang nhưng cũng không giấu được sự vui mừng ! Anh có thể nghe thấy giọng của cô một lần nữa rồi !
Bây giờ anh cảm thấy rất vui, vui đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống rồi !
Giọt nước mắt đó đã rơi trúng má của cô.
Một ánh sáng chói loá loé lên, Hứa Giai Kì thấp thoáng ẩn hiện trong ánh sáng đó.
Cô nở nụ cười thật tươi nhìn anh
–" Lục Hạo Thiên, cảm ơn anh rất nhiều ! Em rất vui khi biết còn có người yêu em nhiều như vậy ! "
–" Giai Kì, anh rất nhớ em ! " Lục Hạo Thiên