Hứa Giai Kì vừa thức dậy , thấy bên ngoài trời đã tối , ngáp một cái rồi mắt nhắm mắt mở đi vào nhà vệ sinh.
Hồi trưa , khi vừa ra khỏi công viên giải trí Lục Hạo Thiên luôn miệng nhắc lại chuyện vừa sảy ra.
Đúng hơn là anh chỉ nhắc lại về hai chữ " bạn trai " mà cô vô tình nói ra làm cô đau hết cả đầu , sau đó Lục Hạo Thiên đưa Hứa Giai Kì đến một nhà hàng ăn trưa sau đó thì ra về sau đó...!ừm ...!hình như cô đã ngủ quên trên xe và ngủ đến tận bây giờ mới dậy .
Bây giờ đã hơn 8 giờ rồi , ngủ lâu như vậy cô lại thấy đói rồi , chắc phải xuống dưới nhà kiếm gì bỏ bụng.
Kiểu gì dì Thẩm cũng nấu bữa tối rồi , không nên lãng phí thức ăn.
Hứa Giai Kì xoa xoa bụng mình sau đó đi xuống dưới nhà , lúc này đã không còn ai nữa rồi , cô đi vào nhà bếp thì thấy một tờ giấy nhớ được dán trên tủ lạnh với nội dung :
Đồ ăn anh cất trong tủ , nếu đói lấy ra hâm nóng rồi ăn , nhớ uống thêm sữa "
Chữ của anh ngay ngắn , thẳng tắp nhìn còn đẹp hơn chữ của cô nữa.
Chỉ cần nhìn vào dòng chữ này thôi là có thể biết anh là thế nào rồi .
Không hiểu sao khi nhìn vào những chữ này của anh trong lòng cô bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Hứa Giai Kì gỡ tờ giấy xuống rồi gấp lại ngay ngắn sau đó để vào túi áo của mình , khi nào rảnh rỗi cô sẽ mang tờ giấy này ra ngắm hihi !!
Cô mở tủ lạnh ra , bên trong còn rất nhiều đồ ăn , toàn những đồ thơm ngon , nhìn thôi cũng đã chảy nước miếng rồi.
Nhanh chóng lôi mấy hộp thức ra rồi đem đi hâm nóng lên.
Tích tắc.
.
.
.
tích tắc.
.
.
.
Chỉ mười mấy phút trôi qua , một mùi thơm lừng đã được phát ra.
Thức ăn đã được hâm nóng lại hết , hương thơm lan toả ra khắp phòng ăn làm cô không kìm lòng được , đành phải nhanh chóng xử lí chỗ thức ăn này .
Sau khi ăn xong , cô dọn dẹp bát đũa , dù sao thì bây giờ cô cũng đang ở nhờ nhà của Lục Hạo Thiên mà không thể ăn xong rồi để nguyên ở đấy được như thế rất bất lịch sự , cô cũng không thể để mất hình tượng của mình được.
Lỡ như sáng mai Lục Hạo Thiên nhìn thấy chỗ bát đũa vẫn còn ở trên bàn ăn thì anh sẽ có cái nhìn khác về cô thì sao đây ? Vẫn nên dọn thì hơn vì chỗ này do cô bày ra mà .
Một lúc sau , cô cũng đã dọn dẹp xong , uống miếng nước rồi lại trở về với căn phòng thân yêu của mình.
Cô từng bước đi tới nằm lên chiếc giường của mình sau đó liền thả lỏng , nhắm mắt tịnh tâm , suy nghĩ về sự đời.
Nói đúng hơn là cô đang suy nghĩ về Lục Hạo Thiên.
Anh là người thừa kế duy nhất của Lục gia.
Theo như cô biết từ khi 17 tuổi anh đã vào Lục thị để làm việc theo yêu cầu của Lục lão gia \( ba của Lục Hạo Thiên \) , bắt đầu từ vị trí nhỏ nhất trong công ty , anh vừa học vừa làm , chỉ sau vài năm