Hoá ra suốt bất lâu nay cô chỉ là một con ngốc , ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn về phía hai con người bỉ ổi kia lòng không khỏi đau nhói
– "Ngô Khải Phong, Hạ Lăng Tuyết tôi thật sự kinh tởm mấy người.
Hai người các ngươi đều bỉ ổi vô liên sỉ như nhau,đúng là trời sinh một cặp nồi nào úp vung nấy" cô hét lên, mắt đỏ ngầu nhìn về phía bọn chúng
–" Đúng vậy bọn tao bỉ ổi đấy, thì sao? Mày tự nhìn lại bản thân mày đi,không phải là mày tự nguyện ở bên cạnh bọn tao,cung cấp tiền để tao tiêu sài hay sao ?\- Hạ Lăng Tuyết đứng bên cạnh Ngô Khải Phong lớn giọng nói về phía cô
– "Có trách thì trách cô quá ngu ngốc mà thôi, giờ thì đi chết đi" \- Ngô Khải Phong nói xong liền rút súng ra chĩa thẳng vào đầu cô
–" Ngô Khải Phong anh đã từng yêu tôi chưa ?"\- mặc dù cô biết hắn sẽ trả lời như thế nào nhưng cô muốn hắn tự nói ra như vậy khi chết đi cô cũng không còn gì để lưu luyến nữa...
– " Đến bây giờ cô còn hỏi câu đấy hả? Cô đừng mơ tưởng nữa từ trước đến bây giờ tôi chỉ một lòng một dạ với Tuyết nhi của tôi mà thôi"
Cô tự chế giễu bản thân mình, đã biết trước những gì hắn nói rồi mà vẫn hỏi như vậy.
Coi như kiếp này cô đã nâng niu tình yêu dối trá của con súc vật như hắn ta.
– " Vậy còn chờ gì mà không giết tôi đi, không phải tôi chết đi rồi hai ngườ sẽ đường đường chính chính đến với nhau sao"
– " Vậy thì tạm biệt " Ngô Khải Phong nhìn thẳng về phía cô và....
"ĐOÀNG" tiếng súng vang lên, viên đạn ghim sâu vào người cô, cô gục xuống , máu chảy ra thấm đỏ cả một vùng
Hạ lăng Tuyết và Ngô Khải Phong cười lớn sau đó bỏ mặc cô mà đi về.Cánh cửa của nhà kho khép lại, không biết vì sao cô lại vô thức nhìn về phía cửa nhà kho,cô vẫn còn hi vọng hắn đến cứu cô hay sao? Đúng là tự mình mơ tưởng mà......
Lúc cô thật sự muốn buông xuôi thì cánh cửa một lần nữa bật mở.
Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này đến khi anh chạy đến bên cạnh ôm cô lên.Mùi bạc hà xông vào mũi khiến cô rất dễ chịu.
Người này không phải là Lục Hạo Thiên bạn thân của anh hai cô hay sao, sao anh ấy lại ở đây?
Khi còn đang chìm đắm vào suy nghĩ của mình thì một giọng nói ấm áp vang lên
–" Xin lỗi em, Giai Kì anh đến muộn rồi.Em không được phép bỏ cuộc, em phải sống, anh còn có rất nhiều điều muốn nói với em"
Giai Kì cố gắng mở mắt ra nhìn anh, anh đang khóc sao.
Cô chỉ biết