Đã năm ngày trôi qua và Hứa Giai Kì vẫn không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời , cô sắp không chịu nổi nữa rồi ! Cứ thế này mãi chắc cô chết mất ...!
Suốt mấy ngày nay Lục Hạo Thiên đều ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi , Hứa Giai Kì bị anh ép ăn hết cái này đến cái khác , cô cảm thấy cô sắp thành con lợn rồi , lại phải đi giảm cân .
Vậy nên cô quyết định từ nay Lục Hạo Thiên có đưa cô cái gì đi chăng nữa , dù ngon đến đâu cô cũng không ăn nhưng trước hết phải gỡ bỏ cái băng vướng víu ở trên mắt đã .
Hứa Giai Kì đưa tay lên miếng băng gạt , sờ sờ xung quanh để tìm nút thắt , sau khi tìm xong cô bắt đầu dùng những ngón tay thon dài của mình để cởi ra .
–" Em định làm gì vậy ? "
Giọng nói của Lục Hạo Thiên vang lên , anh vừa mới rời mắt khỏi cô một lúc , tưởng chừng cô sẽ ngoan ngoãn ngồi đó ai ngờ cô lại muốn tháo băng ra , anh cũng không ngờ cô ngốc như vậy ! Nếu lúc này tháo ra , cô sẽ không thích nghi với ánh sáng ngay lập tức được , sẽ rất chói.
–" Em ...!em có làm gì đâu ! " Hứa Giai Kì nghe thấy giọng của Lục Hạo Thiên , giật nảy người , hai tay cũng tự động buông xuống.
Cười cười lấy lòng Lục Hạo Thiên
Lục Hạo Thiên tiến tới chỗ cô rồi đưa tay xoa nhẹ đầu cô
–" Khó chịu lắm hả ? "
–" Ừm " Hứa Giai Kì gật gật đầu
–" Cố chịu thêm chút nữa , đến tối anh tháo băng ra cho em ! " Lục Hạo Thiên ôn nhu nói
–" Thật hả !" Hứa Giai Kì nghe vậy vô cùng vui vẻ , cuối cùng cô cũng sắp được giải thoát rồi
–" Anh đã lừa em bao giờ chưa ? " Lục Hạo Thiên di chuyển tay từ đỉnh đầu Hứa Giai Kì xuống véo nhẹ vào má cô
–" À đúng rồi ! Hạo Thiên , em quên không nói với Phong quản gia chuyện em ở với anh rồi , mấy ngày nay chắc ông ấy rất lo lắng , kiểu gì cũng gọi cho anh hai của em cho xem.
Làm thế nào bây giờ ? Có khi anh hai chém em ra quá !"
Suốt mấy ngày nay cô thấy mình hình như quên đi chuyện gì đó , nghĩ mãi cũng không ra nên cô đành mặc kệ.
Hiện tại nhớ ra rồi nhưng cô cũng không biết nên gọi cho Phong quản gia hay không nữa ..
–" Chờ em nhớ đến vấn đề này mất những năm ngày nhưng anh thì không ! Anh nói với Phong quản gia rồi , sẽ không có chuyện gì đâu ! " Lục Hạo Thiên bật cười , đến chuyện như vậy mà cũng quên cho được .
–" May quá ! " Hứa Giai Kì thở phào một hơi , may mà có Lục Hạo Thiên nếu không cô xác định bị Hứa Gia Lâm nói cho một trận rồi .
Reng ...!reng ...!reng ...
Tiếng chuông điện thoại vang lên , là điện thoại của Hứa Giai Kì .
Lục Hạo Thiên nhìn vào chữ đang hiển thị trên màn hình điện thoại của Hứa Giai Kì , gương mặt tối sầm lại.
Cái tên Ngô Khải Phong chết tiệt kia lại dám gọi cho cô
–" Hạo Thiên , là ai gọi cho em vậy