Ở một nơi nào đó, có một người đang nhìn vào chiếc điện thoại, đôi môi bỗng dưng nở nở một nụ cười
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
Thời gian nhanh chóng qua đi, bây giờ trời đã tối rồi mà anh hai vẫn chưa về nữa.
Ba mẹ cô sau khi ăn xong bữa sáng cũng đã thu dọn hành lí bảo rằng ra nước ngoài kí hợp đồng.
Nhà bây giờ chỉ có mỗi một bóng ma là cô đây, người hầu trong nhà được thuê theo giờ chỉ cần nấu xong bữa tối là họ có thể về.
Nằm ôm cái điện thoại từ nãy tới giờ mà vẫn không thấy anh hai gọi cho cô một cuộc nào.
Đang tính đợi anh hai về xong cả hai đứa ngồi ăn chung với nhau mà mãi không thấy anh đâu, cô bực rồi nha, có bận thì cũng phải gọi báo cho cô một tiếng chứ.
Cổ cầm điện thoại bấm số của anh hai, chuông reo được một lúc thì cũng có người bắt máy.
\[ Alo....!\]
\_ " Anh hai à, anh có định về nhà không vậy, em chờ anh ở nhà lâu lắm rồi đó, có về
ăn cơm không thì nói để em đây còn biết đường ăn chứ "
\[ Xin lỗi, anh bận chút việc quên không nói với em, cứ ăn trước đi lát anh về \]
Anh đang ngồi trong văn phòng giải quyết đóng giấy tờ mà ba anh để lại trước khi đi công tác cùng mẹ anh.
Anh cũng không ngờ là có nhiều thứ cần giải quyết như vậy, mải làm quá mà quên mất vẫn có một đứa em đang chờ mình ở nhà nếu cô không gọi thì chắc anh cũng không thèm để ý đến cái điện thoại kia đâu.
\_"Được rồi, vậy em đi ăn trước đây"
Bây giờ cô đói lắm rồi, nếu mà ngồi chờ thêm nữa chắc cô ngất ra luôn mất vì vậy cứ đi ăn trước đã để lại một ít cho anh là được....
Sau một lúc những món ngon trên bàn cũng đã biến mất hết chỉ còn lại rau và nước canh thôi.
Công nhận cô ăn nhiều thiệt chứ, coi như cô tốt bụng còn để cơm lại cho anh, ai kêu về muộn quá làm gì.
Cô ăn hết thức ăn là lỗi của anh nha, cô không biết gì hết á.
Còn bây giờ tất nhiên là lên phòng và ngủ thôi.
Hôm nay miệng cô hoạt động quá nhiều rồi cần phải nghỉ ngơi lấy sức.
Mà hình như ngày mai cô lại phải đi học rồi nên ngủ sớm một chút....
Còn về phần Hứa Gia Lâm anh hai của cô, khi về đến nhà chỉ thấy một đống bát đũa do người em gái yêu quý của anh bày ra không những thế đồ ăn còn bị ăn hết, cơm chỉ còn lại vỏn vẹn một bát.
Công nhận đứa em gái này của anh cũng "thương"anh nhiều lắm luôn.
Cố gắng nuốt hết bắt cơm, anh mang cục tức lên phòng mà ngủ.
Anh thề từ sau sẽ không bao giờ về muộn như thế này nữa nếu có về muộn thì chắc chắc anh sẽ đặt một phần cơm khác ăn luôn ở công ti chứ về nhà mà chỉ ăn được bất cơm trắng thì anh cũng không thèm về đâu.....
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, thoai mái đi vệ sinh