Sau một hồi suy đi nghĩ lại thì Hứa Gia Lâm đã đồng ý cho cô sang Anh du học.
Hứa Giai Kì vui đến nỗi cả ngày lúc nào cũng nở nụ cười , rồi cứ lởn vởn ở chỗ Hứa Gia Lâm .
Ngày hôm sau , Hứa Gia Lâm đã quyết định rời đến công ty làm việc không ở nhà nữa.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi
\[ Chị Kiều Thi , có người đến tìm chị , nói là người quen \] Tiếng nói của cô tiếp tân vang lên trong chiếc điện thoại bàn của Kiều Thi
–" Đợi chị một chút , xuống liền đây ! " Kiều Thi nói xong liền để máy vào chỗ cũ , xin phép Hứa Gia Lâm rồi bước ra ngoài.
Trong lòng vô cùng thắc mắc không biết người tìm mình là ai.
Trong nhà chỉ có mình cô là con , ba mẹ đều mất hết lúc cô 18 tuổi , họ hàng cũng không có.
Năm đầu tiên học đại học nhờ có sự giúp đỡ của hàng xóm nên cô mới có thể đi học.
Từ lâu cô cũng đã đi làm thêm để trả tiền học phí , cô vừa đi học vừa đi làm trong một khoảng thời gian dài.
Bạn bè thì hầu như không có vậy người đến tìm cô là ai?
Khi bước xuống đại sảnh , cô nhìn thấy một người đàn ông , ăn mặc lịch lãm nhìn có vẻ là người giàu có đang đứng gần chỗ tiếp tân.
Ngũ quan khá tinh tế , nhưng mà vẫn không đẹp trai được bằng Hứa tổng của cô .
Kiều Thi bước tới chỗ tiếp tân rồi nói
–" Người mà em nói đâu ? Sao chị không thấy ? "
–" Là anh ấy ! " Cô tiếp tân kia nói , ánh mắt hướng vào người đàn ông kia
Kiều Thi bất ngờ nhìn sang , từ bao giờ cô có người quen thành đạt như thế này ? Cô khó hiểu nhìn kĩ người kia , đúng là có chút quen mắt nhưng cô không thể nhớ ra người này là ai .
Người kia thấy cô nhìn mình từ nãy tới giờ bỗng nở nụ cười.
Cái ánh mắt của cô đã cho hắn biết cô vẫn không nhận ra hắn nên đành phải lên tiếng
–" Kiều Thi muội muội , quên mất ca ca rồi sao ? "
Kiều Thi đờ người một chút , cái cách gọi này thật quen tai , rất thân thuộc.
Trên thế giới này chỉ duy nhất có một người gọi cô như vậy mà thôi !
–" Tiêu ...!Tiêu Bạch ? Anh ..anh về rồi sao ? " Kiều Thi nhìn hắn ta như không thể tin vào mắt mình.
Người ca ca này hơn cô bốn tuổi , từ nhỏ đã rất thân với cô.
Tuy không phải là anh em cùng một nhà nhưng hai người lại vô cùng yêu thuơng nhau , tình cảm cũng rất tốt.
Đến khi Tiêu Bạch 17 tuổi thì nhận được một xuất học bổng sang nước ngoài.
Khi đó cô vừa vui vừa buồn , vui vì Tiêu Bạch có thể học ở một nơi tốt hơn , tương lai sẽ sáng lạng hơn.
Buồn vì cô và Tiêu Bạch sẽ không còn gặp nhau được nữa.
Cô đã thật sự coi Tiêu Bạch là anh trai của mình từ rất lâu rồi ! Tính đến giờ