Trên sân thượng gió lớn thét gào, một thân ảnh gầy gò bị dồn ép đến lan can đón nhận từng cơn lạnh lẽo.
Mục Hy căm hận nhìn đôi cẩu nam nữ đang đứng trước mặt mình.
"Các người không sợ gặp báo ứng sao?"
Trái ngược sự phẫn nộ của cô, người đàn ông thản nhiên nở một nụ cười nham hiểm dần ép sát cô đến lan can hơn.
"Báo ứng ư! Mục Hy, cô quả thật ngu đến mức nghĩ rằng trên đời này thật sự sẽ có báo ứng sao haha."
Hắn ta bật cười vươn tay bóp cô Mục Hy, hung tợn nói:
"Nếu thật có báo ứng, thì cả nhà cô làm sao lại chết hết trong tay tôi."
Mục Hy bị bóp đến nghẹn đỏ mặt, cô vùng vẫy đánh đấm lung tung lên người hắn ta.
"Triệu Hoành! Anh giết người thì phải đền mạng."
Một cơn gió lạnh lại thổi đến hốc mắt Mục Hy đỏ ngầu, một hàng nước mắt dài cứ thế lăn trên má.
Chỉ vì ân oán tình cảm của bậc trưởng bối và sự tham vọng của quyền lực, mà đời này của cô coi như bị hủy hoại hoàn toàn trong tay Triệu Hoành.
Cô vì một tên khốn nạn này mà nhà tan nát cửa, vì cái gọi là tình yêu mà hy sinh mọi thứ, vì cái gọi là tình bạn mà đẩy anh trai vào chỗ chết.
Triệu Hoành căn bản chưa từng yêu cô, hắn chỉ lợi dụng cô để có được sự hậu thuẫn của nhà họ Giang, khi hắn có được tất cả trong tay liền không từ thủ đoạn bức cô vào đường cùng.
Hắn sai người giết anh trai cô vì anh ấy nhúng chạm Liễu Tư Tình.
Hắn bức ba cô nhảy lầu ép mẹ đến điên điên dại dại chỉ vì họ là nguồn cơn của tuổi thơ không có tình thân của hắn và rồi ngay cả con của họ hắn cũng không buông tha.
"A Hoành đừng nhiều lời nữa, giết ả ta đi."
Phía sau hai người, Liễu Tư Tình nhăn mày đẹp không kiên nhẫn hối thúc Triệu Hoành.
"Ha...!haha..."
Mục Hy bị Triệu Hoành bóp cổ hít thở khó khăn, nước mắt vẫn chảy dài trên má nhưng cô lại bật cười đến thê lương.
Cô đã từng, đã từng xem cô ta là bạn thân là chị dâu thân thiết nhất của mình.
Mục Hy bất chợt cảm thấy đời này mình sống quá là ngu xuẩn và vô dụng rồi.
Triệu Hoành bỗng gia tăng lực tay đem ép nửa người Mục Hy nhoài ra khỏi lan can.
"Mục Hy, muốn trách thì trách cô sinh ra ở Giang gia lại được nhiều người để tâm đến vậy!"
Dưới chân là khoảng không vô tận, gió lớn thét gào như muốn xé toạc thân thể mảnh mai của cô, Mục Hy vùng vẫy kịch liệt oán khí ngút trời hét lớn.
"Triệu Hoành, Liễu Tư Tình! Nếu có kiếp sau, tôi thề phải rút gân uống sạch máu hai người để trả lại mối thù này!"
Triệu Hoành cười lạnh dứt khoát đẩy Mục Hy từ trên sân thượng xuống, cô rơi xuống như một con diều đứt dây không điểm tựa.
Gió thét gào bên tai, từng cảnh vật lướt nhanh qua mắt, kí ức cứ thể đoạn phim quay chậm trong đầu cô.
"Mục Hy!"
Rầm!
Cho đến lúc chết Mục Hy vẫn mở to mắt nhìn chằm chằm về một hướng, khoé mắt còn chảy ra hai giọt huyết lệ.
Đau! Cảm giác tan xương nát thịt là thế này sao?
"Mục Hy!"
Ai? Là ai đang gọi cô, sao tiếng gọi lại nghe thê lương thế kia?
"Chị Hy, chị Hy."
Mục Hy chậm chậm hé mắt, ánh sáng trên trần nhà làm cô phải mất một lúc lâu mới thích ứng được.
"Chị Hy."
Men theo tiếng gọi cô khẽ xoay đầu nhìn cô gái nhỏ đang sốt ruột bên cạnh, thoáng chốc đồng tử cô co rụt mấp máy môi mãi không nói thành lời.
"Chị sao rồi? Có chỗ nào không khoẻ không?"
Tiểu Đào lo lắng không thôi vẫn không phát hiện ra cô bất thường, chỉ nghe cô ấy nói:
"Chị hù chết em! Bỗng dưng lại té xuống hồ nước nếu không phải có...!Ây nói chung chị không sao là ổn rồi."
"Tiểu Đào, năm nay là năm bao nhiêu?"
Giọng Mục Hy khàn khàn lúc nói chuyện cổ họng còn có chút đau thân thể rã rời đau nhức, cô rất bình tĩnh mà đối mắt với hai con ngươi to