Đến nhà nghỉ của đoàn làm phim Mục Hy cho tiểu Đào trở về phòng của cô nhóc còn cô tự mình đi về phòng của mình.
Cô theo thói quen vừa bước vào phòng khoá trái cửa lại ngáp dài một cái thuận tay thò vào trong áo tháo móc khoá áo lót ra.
Nhưng giữa chừng cô đã phát hiện ra trong phòng mình lại có một người khác xuất hiện, tay Mục Hy cứng đờ lại nhìn trân trối người đàn ông kia.
Anh đang quay lưng lại với cô, di động áp bên tai chỉ nghe anh trầm giọng hỏi:
“Tiến triển đến đâu rồi?”
Trong phòng rất an tĩnh cho nên Mục Hy có thể loáng thoáng nghe được đầu dây bên kia đáp:
“Thưa Triệu tổng cá sắp cắn câu rồi.
”
Triệu Thần Huân khẽ ừ một tiếng nói:
“Tiếp tục theo sát cho tôi.
”
Nói rồi anh cúp máy chậm chạp xoay người lại nhìn vợ yêu đang mắt chữ a mồm chữ o nhìn mình, anh cười khẽ vừa hỏi vừa đi đến kéo tay cô.
“Em về rồi à?”
Mục Hy sau thoáng kinh ngạc liền nhíu mày hỏi ngược lại anh.
“Sao anh vào được phòng của em.
”
Triệu Thần Huân cười cười không tiết bán đứng cấp dưới nói:
“Là Vương Quốc Sâm cho anh chìa khoá.
”
Vương Quốc Sâm ở công ty bận bịu chuẩn bị kế hoạch phát triển tương lai của Mục Hy không khỏi hắt xì một tiếng.
Mục Hy xị mặt khẽ hừ một tiếng lết thân thể mỏi nhừ của mình nằm sấp ra sofa nói:
“Đúng là nuôi ong tay áo, có phải ngày nào đó tiểu Đào Đào của em cũng sẽ bị anh mua chuộc không?”
Triệu Thần Huân đi đến nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô, nghe thế thì hơi suy tư nói:
“Cô nhóc kia à? Anh không chắc lắm.
”
Mục Hy bĩu môi lật người nằm ngửa lại thuận tay kéo tay anh lên cắn cắn mấy cái.
“Giỏi lắm, anh vậy mà có ý mua chuộc hết người của em thật.
”
Triệu Thần Huân bật cười để mặc cho cô cắn tay mình, Mục Hy cắn đủ lúc này mới hỏi anh:
“Sao anh chạy đến đây, ba thế nào rồi ạ?”
“Ba ổn hơn rất nhiều rồi, hiện tại đã có thể xuống giường hoạt động bình thường rồi.
”
Mục Hy nghĩ tới gì đó bật cười hỏi:
“Em còn tưởng anh sẽ nói là ba đã có thể mắng anh mà không hụt hơi rồi chứ.
”
Triệu Thần Huân cũng cười đưa tay véo mũi cô.
“Không cần em thắc mắc, sau hai hôm tỉnh lại thì ông ấy đã có thể mắng anh mà không vấp hơi lần nào rồi.
”
Mục Hy bị anh chọc cười nắc nẻ vì đang nằm mà cười quá nhiều nên có hơi mệt lòm còm ngồi dậy.
Triệu Thần Huân thuận tay đỡ cô, anh quan sát gương mặt đã hốc hác hơn khi cô rời đi lúc trước mà không khỏi nhíu mày.
“Em ở đây ăn uống thế nào mà trông hốc hác thế kia?”
Mục Hy chớp mắt đưa tay sờ mặt mình, hỏi:
“Có sao ạ? Em vẫn ăn uống bình thường mà, chắc tại hoạt động nhiều nên giảm không ít calo thôi.
”
“Giảo biện.
”
Bị anh không khách khí nói như thế Mục Hy bĩu bĩu môi nói:
“Em nói thật thôi mà!”
Triệu Thần Huân thấy cô bắt đầu cãi bướng chỉ đành thở dài nói:
“Em đi tắm đi, anh gọi cơm rồi.
Ăn xong thì nghỉ ngơi một đêm ngày mai chúng ta quay về thành Bắc.
”
Mục Hy ngoan ngoãn nghe theo đứng lên đi tắm rửa một phen, sau đó ra ngoài bị anh ép ăn hai chén cơm mới chịu thả cô khỏi bàn ăn đầy ắp mĩ vị.
Vì là vùng núi điều kiện thấp cho nên phòng nghỉ ở đây khá sơ sài, một bàn sofa một cái giường đã chiếm gần hết diện tích trong phòng.
Mục Hy ăn xong rất thoải mái mà lăn ra giường nằm để mặc một bàn hỗn độn chén dĩa cho Triệu Thần Huân dọn dẹp.
Qua một lúc lâu giường bên khẽ lún xuống Mục Hy hé mắt đã thấy Triệu Thần Huân vừa tắm xong chỉ mặc mỗi quần đùi nằm trên giường.
Mục Hy híp híp mắt nhìn cơ bụng từng múi rõ ràng của anh mà không khỏi nuốt nước miếng, có lẽ nhìn thôi không đủ cô liền thò tay sang sờ sờ mấy cái.
“Hy Hy đừng có nghịch.
”
Triệu Thần Huân bắt lấy tay cô rất thiện chí mà nhắc nhở.
“Nghịch lửa sẽ bỏng tay đấy.
”
Mục Hy cười hì hì bò lại ôm chặt lấy anh như gấu kola, gò má phấn nộn gác lên