Trái tim Mục Hy khẽ trật một nhịp, một lần nữa thành công rút tay về cô hơi cụp mắt che đi sự bối rối lí nhí nói:
"Tính chất công việc của tôi đặc thù nên có lẽ sẽ không đeo nó thường xuyên được."
Một lần đổ vỡ trong hôn nhân, khiến hiện tại khi chạm vào chiếc nhẫn kim cương này khiến lòng cô không khỏi lạnh giá.
Triệu Thần Huân biết cô có lẽ không hài lòng lắm với việc đeo nhẫn, nhưng anh vẫn mỉm cười tự mình lấy ra chiếc nhẫn còn lại đeo lên ngón áp út.
"Vậy khi ở nhà em đeo vào là được."
Không ngờ anh sẽ dễ nói chuyện như vậy Mục Hy có hơi kinh ngạc nhìn anh, cô mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng anh đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay cô bước đi.
Độ ấm xa lạ truyền đến từ lòng bàn tay, Mục Hy hơi chần chờ nhưng cũng không có rút tay về.
"Chú! Nếu đêm đó tôi không vào nhầm phòng thì bây giờ chú cũng không cần phải lấy tôi, thêm thật nhiều phiền toái."
Lúc đầu quả thật cô có tức giận với Triệu Thần Huân nhưng dần về sau thì đã không còn, bởi vì cô biết anh mới là người bất đắc dĩ nhất mà sau này có lẽ cô cũng sẽ gây bất lợi với anh.
Triệu Thần Huân nhìn nét ưu sầu nhàn nhạt trong đáy mắt cô, anh khẽ cười nói:
"Quả thật có hơi phiền toái."
Bởi vì cõi lòng cô dường như không có đường cho anh vào, nhưng mà...
Triệu Thần Huân cười cười chậm rãi chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô, nhìn thấy cô mở to mắt nhìn mình anh lại cười càng tươi.
"Nhưng cũng không khó khăn cho lắm, em còn dễ dụ chán."
Mục Hy vốn còn ưu phiền nghe xong lời anh nói đã trợn to mắt lợi dụng lúc anh đang hơi cúi người mà đấm lên ngực anh một cái.
"Chú nói ai dễ dụ hả?"
Triệu Thần Huân ôm ngực có hơi đau mà bất đắc dĩ nhìn cô.
"Em muốn mưu sát chồng à?"
Mục Hy cho là bản thân sống hai đời thì đã chính chắn hơn, nhưng sao cứ nói chuyện với Triệu Thần Huân là cô y như rằng sẽ bị chọc cho hiện về nguyên hình vậy.
"Chồng gì? Tôi không có chồng!"
Mục Hy tức giận đùng đùng bỏ đi trước, Triệu Thần Huân vội vàng đuổi theo sau.
"Em đi đâu?"
"Tôi đi về, được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ tức đến thở phì phì là biết cô đã hết ưu sầu Triệu Thần Huân rất hài lòng mà đưa tay xoay người cô đi về hướng khác thiện ý nhắc một câu:
"Em đi nhầm hướng rồi."
"Tôi...!Chú, khốn khiếp!"
Mục Hy vừa thẹn vừa giận giậm chân bình bịch cũng không thoát khỏi cánh tay Triệu Thần Huân.
Đem người an vị trong xe, Triệu Thần Huân đứng bên ngoài hơi cúi người nhìn cô gái vì tức mà cả gương mặt đều đỏ lên.
Anh khẽ cười hỏi:
"Em xem có nên đổi lại xưng hô không?"
Mục Hy nhíu mày nhìn anh nhưng cũng không phản bác, cô biết nếu kết hôn rồi mà cứ gọi chú này chú nọ nghe có vẻ quan hệ không trong sáng lắm.
Nhưng cô nên gọi anh là gì? Ông xã thì nghe nổi da gà quá, còn gọi cả tên thì hơi hỗn rồi.
"Tôi tạm thời chưa nghĩ ra."
Mục Hy quyết định đem vấn đề này vứt ra sau đầu, cô đưa tay đẩy người đang chặn cửa xe kia ra rồi đóng sầm cửa lại.
"Tôi về trước đây, tạm biệt."
Triệu Thần Huân vẫn đứng đó nhìn xe chạy đi xa tự mình châm một điếu thuốc hút, nét tươi cười cũng dần tan theo làn khói.
Thư ký Hạ ngồi trong xe nhìn mà thấy thương cho ông chủ của mình, bận rộn ngày đêm để nhín chút thời gian đi đăng ký kết hôn kết quả xong xuôi thì cô dâu chạy mất.
Bây giờ tỉ mỉ chọn lựa nhẫn cưới cầu hôn vừa đeo lên thì cô dâu đã tức giận bỏ đi, haizz vẫn là không nên lấy vợ.
"Anh nói xem độc thân như tôi không phải tốt hơn sao?"
Thư ký Hạ hiếm khi tâm tình với tài xế, nào ngờ chỉ rước lấy một tiếng hừ đầy khinh bỉ.
"Anh ế thì nói đại đi, còn bày đặt."
Thư ký Hạ hít thở đều đặn, thầm nghĩ bây giờ anh đi bộ về còn kịp không?
Nhưng anh không có cơ hội đi bộ vì Triệu Thần Huân hút xong thuốc liền lên xe, hạ lệnh tài xế lái về biệt thự.
Mà cách đó không xa vẫn