Trong thư phòng không khí lại hài hoà hơn rất nhiều, Triệu Thần Huân tâm tình phấn chấn ngồi nhâm nhi tách trà trong tay tự mình đắm chìm trong suy nghĩ đến là vui vẻ.
Triệu lão gia ngồi ở đối diện nhìn mà ngứa mắt vô cùng.
"Có vợ cái là tinh thần sáng láng lên nhiều nhỉ?"
Triệu Thần Huân cười cười nhẹ thả tách trà trên tay xuống, đáp:
"Có vợ thì phải khác chứ ba, mà sao ba không báo trước cho con là hôm nay gia đình anh cả cũng đến?"
Nếu biết bọn họ cũng đến anh nhất định sẽ không đưa Mục Hy về nhà chính.
Triệu lão gia nghe thế liền trợn trắng mắt, nói:
"Hôm qua con cũng có nói sẽ về nhà đâu? Gia đình thằng cả về nó cũng không báo trước làm sao ta nói cho con được hả?"
Triệu Thần Huân gật đầu cảm thấy cũng có lý.
"Vậy ba gọi con đến đây làm gì?"
Nói đến đây Triệu Thần Huân liền thấy sắc mặt cha già thoáng đổi vài lượt trong lòng cũng đã có đáp án, quả nhiên chỉ nghe ông thở dài một hơi nói:
"Chuyện của A Hoành ta đã nghe nói rồi, con định xử lý thế nào?"
Sắc mặt Triệu Thần Huân nhàn nhạt hơi cụp mắt, nói:
"Xem ra tin tức của ba cũng lưu thông quá nhỉ!"
Thân làm cha sao Triệu lão gia có thể không nghe ra tia bất mãn nhàn nhạt trong lời nói của Triệu Thần Huân.
"Già rồi cái biết cái không thôi, nhưng A Huân à dù gì A Hoành cũng là cháu ruột của con nếu có thể con nể tình chút huyết thống thân sơ mà không đuổi cùng giết tuyệt nó được không?"
Lần này Triệu Thần Huân chỉ cúi mắt không đáp, Triệu lão gia nhìn mà không khỏi thở dài.
"Trong tay con có 30% cổ phần công ty, ta vốn là tính toán trăm tuổi quy tiên sẽ để lại cho anh cả và chị hai con mỗi người 10% còn A Hoành là 10%."
Ông nói đến đây lại tiếc nuối mà thở dài một hơi nữa.
"Nhưng đứa bé A Hoành này chí hướng quá cao e là về sau sẽ không yên ổn, cho nên công ty nhỏ kia của nó con nể mặt ta mà tha cho nó một con đường đi.
Còn 5% cổ phần kia ta sẽ rút về đem tặng tiểu Hy làm của hồi môn."
Nghe nhắc đến Mục Hy sắc mặt Triệu Thần Huân có chút giãn ra, anh ngước mắt sâu xa mà nhìn cha gia với mái tóc bạc trắng trước mặt.
"Ba muốn tước quyền tranh giành thừa kế gia sản của Triệu Hoành, e là cậu ta sẽ không để yên đâu."
Triệu lão gia hừ lạnh một tiếng.
"Của cải của ta, cổ phần của ta, ta muốn cho ai thì cho người đó.
Nó đã không thành thật thì đừng trách ta không nương tay dạy dỗ."
Triệu Thần Huân lắc đầu cười nhạt, xem ra là cha anh vẫn chưa nhìn thấu hết con người của Triệu Hoành rồi.
Nhưng cũng không sao 5% cổ phần đem cho Hy Hy làm của hồi môn cũng không tệ lắm.
Mặc dù là biết cha già làm thế đến cùng cũng là muốn bảo vệ Triệu Hoành nhưng anh cũng chẳng để tâm, vì dù sao Triệu Hoành chắc chắn cũng không đấu lại anh.
"Vậy cứ theo ba quyết định thế đi, nếu không còn việc gì con về phòng đây."
Nói rồi anh đứng lên rời luôn bỏ lại lão gia tử tức đến dựng râu mép mắng ầm lên.
"Vợ con không có chạy đi được đâu, đồ tiểu tử thối!"
Mục Hy ở trong phòng tự mình điều tức lại tâm trạng cô không muốn lại một lần nữa bị Triệu Hoành khơi lên hận thù rồi vô cớ trút giận lên người Triệu Thần Huân.
Ngồi lâu cũng chán Mục Hy liền đứng lên đi đến giá sách cách đó không xa tò mò lấy vài quyển xuống xem.
Cô cũng không có khái niệm là riêng tư của vợ chồng mà dè dặt không dám sờ loạn, bởi lẽ Triệu Thần Huân đã chấp thuận muốn cô vào phòng ngủ nơi riêng tư nhất của anh thì cũng chính là anh đã đồng ý để cô được quyền xâm nhập khám phá nó.
Đem vài cuốn sách với đủ thể loại khác nhau lật xem trong vô vị, lúc cô nhón chân muốn bỏ lại quyển sách kinh tế tài chính để lại trên kệ thì bên trong bỗng chốc có một thứ gì đó