Tạ Liên Hoa ngồi ở một bên nhìn hai người đấu mắt với nhau mà không khỏi cạn lời, cô khẽ nghiêng đầu nhìn về phía ba Tạ nói:
"Ba, người cho con đến Giang gia đón giao thừa nhé.
Dù sao cũng không phải lần đầu con ăn tết ở nhà tiểu Hy..."
Ba Tạ nhàn nhạt nhìn cô một cái khiến cho Tạ Liên Hoa vừa mới lấy được chút dũng khí liền cụp đuôi trở lại.
"Chuyện ồn ào như vậy nhà bọn họ không đến đây nói rõ với ba mẹ, con còn muốn tự mình đi đến nhà người ta sao!"
Tạ Liên Hoa bị ba răn dạy cúi thấp đầu lí nhí nói:
"Cũng đâu phải là con tự mình đi, là cô Mục bắt anh Trầm đến đón con mà..."1
"Con còn lí lẽ..."
Ba Tạ gằn giọng nhưng giữa chừng lại nhận được cái lắc đầu nhẹ của vợ mà không khỏi ngập ngừng.
Mẹ Tạ vẫn điềm nhiên ngồi đó uống trà, bà nhìn vết bầm tím trên mặt Giang Trầm mà chỉ khe khẽ thở ra.
"Cứ để Hoa Hoa đến Giang gia một chuyến đi, dù gì cũng là chỗ quen biết chuyện lớn nhỏ cứ để ra Tết rồi tính tiếp.
Tết nhất vẫn là vui vẻ mới đúng."1
Tạ Liên Thành nghe mẹ lên tiếng cũng không có ý phản bác liền thu hồi ánh mắt đang muốn chọc thủng một lỗ trên người Giang Trầm về.
"Vậy để con đi với em đến Giang gia."
Mẹ Tạ liếc mắt trừng nhẹ Tạ Liên Thành một cái.
"Con không cần nháo, mẹ tin Giang Trầm sẽ đảm bảo tốt cho Hoa Hoa.
Phải không tiểu Trầm?"1
Giang Trầm bắt được ánh mắt như cười như không của mẹ Tạ mà không khỏi ngồi thẳng sống lưng.
Ở thế hệ trước nếu nói Mục Vân như đoá hồng đầy gai nhọn thì mẹ Tạ chính là đoá anh túc độc chết người.
"Vâng, cô Tạ.
Sau giao thừa cháu sẽ đưa Liên Hoa về ngay."
Mẹ Tạ hài lòng gật đầu phất tay ý bảo hai người rời đi.
Tạ Liên Thành có chút không đồng ý nói với mẹ Tạ.
"Mẹ, sao có thể để em ấy đi như thế! Danh dự của Hoa Hoa về sau làm sao?"
Mẹ Tạ ưu nhã rót thêm cho mình và chồng một tách trà chậm rãi nói:
"Con gái lớn khó giữ, con còn không nhìn ra em gái con thấp thỏm bao nhiêu khi thấy Giang Trầm vác cái mặt chỗ bầm chỗ xanh kia đến sao."
Tạ Liên Thành mím môi im lặng, tuy không phản bác nhưng vẻ mặt hiển nhiên là không phục.
Tạ Liên Hoa bên này vừa ngồi vào xe đã không nhịn được hỏi thẳng.
"Anh bị cô đánh đó hả?"
Giang Trầm đưa tay xoa xoa thái dương đau nhức, nói:
"Em đừng xát muối vào vết thương của anh được không."
Tạ Liên Hoa bĩu môi.
"Cho chừa cái tội mê gái bị gái chơi cho một vố."
Giang Trầm á khẩu chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Hai người rất nhanh đã đến Giang gia vừa vào nhà đã nghe tiếng cười nói rôm rả, thật khiến lòng Giang Trầm lạnh tanh.
"Ồ anh, Hoa Hoa! Mau vào ăn cơm đi mọi người ăn sắp xong luôn rồi nè."
Mục Hy cười đến khả ố trên nỗi đau của người khác, thiếu điều chỉ muốn ngã đầu lên vai Triệu Thần Huân mà cười luôn.
Triệu Thần Huân nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Giang Trầm, anh chỉ cười khẽ đem một miếng dưa chuột đút vào miệng Mục Hy nói nhỏ bên tai cô.
"Đừng bức anh trai em đêm 30 tết còn cuốn gói bỏ nhà đi bụi."1
Mục Hy gặm dưa chuột cười híp mắt với anh.
"Anh yên tâm, anh trai em đã sớm luyện thành tinh thần thép trong mấy cái trường hợp này rồi."
Mục Vân cùng Giang Phùng ngồi ở chủ vị thấy con trai không phụ kỳ vọng của mình rất hài lòng mà mỉm cười vẩy tay với Tạ Liên Hoa.
"Hoa Hoa, đến rồi thì mau vào ăn cơm đi con."
Tạ Liên Hoa bẽn lẽn cười cười đi đến ngồi xuống bên tay phải bà đối diện với Mục Hy, hai cô chớp mắt với nhau một cái rất ăn ý mà mỉm cười.
Giang Trầm bị mẹ ngó lơ cũng không bỡ ngỡ mấy tự mình đi đến ngồi xuống cạnh Tạ Liên Hoa đối diện với Triệu Thần Huân, hai người liếc nhìn nhau nhưng không có mỉm cười mà là hừ lạnh.
Giang Phùng nhìn gia đình đoàn viên không khỏi thở phào một hơi, mỉm cười vỗ tay nói:
"Đông đủ cả rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi hả? Hoa Hoa cứ tự nhiên nha con, còn