"Cậu ta lại tìm chuyện với em?"
Mục Hy tâm trạng bất ổn chỉ cúi đầu đi về phía trước nên không phát hiện Triệu Thần Huân đã sớm trở lại.
Chợt nghe được giọng anh cô vội ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh như đã tìm được điểm tựa.
"Thần Huân.
"
Triệu Thần Huân ưu tư nhìn tia hận ý vừa tan đi trong ánh mắt cô mà lòng khó chịu râm ran, anh xiết chặt nấm đấm sải chân đi thẳng về hướng Triệu Hoành ở sau.
Mục Hy thấy thế liền kéo tay anh lại, nói:
"Anh đi đâu?"
Triệu Thần Huân nheo mắt sâu xa nhìn cô.
"Em hận Triệu Hoành, vậy để anh giết cậu ta đi là được.
"
Mục Hy hốt hoảng chợt buông tay anh ra lấp bấp nói:
"Anh nói gì thế!"
Triệu Thần Huân khẽ nhếch môi cười nhưng nụ cười lần này lại nhạt nhòa ưu thương đến lạ.
"Hy Hy, rốt cuộc em có chuyện gì mà không thể nói với anh sao?"
Mục Hy chạm phải ánh mắt tĩnh lặng ưu sầu kia của anh khiến cô chợt có cảm giác như kí ức hai đời đã bị anh nhìn thấu.
Từng chuyện ngu ngốc trong quá khứ, những kí ức tệ hại mà cô muốn giấu đi kia dường như trong thoáng chốc đã bị anh phát hiện.
Một cỗ tự ti hổ thẹn xông lên toàn thân, Mục Hy cụp mắt né tránh ánh mắt anh.
"Thần Huân, em muốn về nhà.
"
Thấy cô né tránh mình, cõi lòng Triệu Thần Huân cảm thấy vô cùng tổn thương khi mà cô không hề tin tưởng mình như anh hằng mong.
Anh biết trong lòng cô có hận thù nhưng anh lại không rõ là hận điều gì, hôm nay anh mới vô tình phát hiện ý hận ấy là xuất phát từ Triệu Hoành.
Anh cũng không muốn ép hỏi cô thế này đâu, nhưng mà nhìn cô cố che giấu hận thù như chất độc ăn mòn linh hồn cô kia lòng anh đau lắm.
Anh khẽ nhắm vào hít sâu một hơi, đáp:
"Được, em ra xe trước đi anh đi nói với ba một tiếng.
"
Nói rồi anh liền xoay người rời đi, lần đầu tiên bỏ lại Mục Hy một mình như thế.
Cô nhìn theo bóng lưng anh nước mắt kiềm nén từ đầu đến giờ bỗng tuôn trào không ngớt.
Cô biết bản thân che giấu cảm xúc không tốt khiến anh phát hiện lại càng thêm lo lắng, cô cũng biết anh quan tâm mình nhưng cô làm sao để kể rõ cho anh nghe hết mọi chuyện đây.
Nói rằng cô hận Triệu Hoành và Liễu Tư Tình một đời lợi dụng bức tử cả nhà cô, nói rằng cô là oan hồn sống lại để đòi mạng người, hay nói rằng cô một đời ngu si bỏ lỡ anh anh nên giờ hối hận cùng luyến tiếc.
Mùng một tết không chút tốt đẹp, hai người vẫn cứ giữ im lặng suốt dọc đường về biệt thự thậm chí ngay cả quản gia Lý cũng phát hiện hai người bất thường.
"Thần Huân.
"
Mục Hy nhịn không được sự im lặng xa lạ này khẽ gọi anh, nhưng Triệu Thần Huân không trả lời anh đi thẳng vào thư phòng cũng không có trở ra, Mục Hy ủ rũ không biết làm gì chỉ đành tự mình ra vườn hoa hóng gió.
Quản gia Lý cảm nhận tình hình không ổn lắm bèn đánh bạo pha một tách trà đi đến thư phòng Triệu Thần Huân gõ cửa.
"Vào đi.
"
Quản gia Lý chậm rãi đi vào, chỉ thấy Triệu Thần Huân cũng không có xử lý công văn gì anh chỉ là mệt mỏi ngã lưng ra ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Quản gia Lý khe khẽ thở dài đi đến đặt tách trà lên bàn nói:
"Cậu chủ, tôi thấy cô chủ ở ngoài vườn hoa đã hơn hai tiếng rồi không vào chỉ sợ cô chủ vừa khỏi bệnh sẽ lại cảm lạnh nữa.
"
Triệu Thần Huân hé mắt ngồi thẳng người dậy cầm lấy tách trà lên nhấp một ngụm, nói:
"Bác khuyên cô ấy vào giúp tôi.
"
Quản gia Lý sớm đã soạn thảo văn bản trong đầu liền đáp ngay.
"Tôi có khuyên nhưng cô chủ không nghe, hơn nữa! Hình như tôi thấy cô ấy khóc.
"
Một ngụm nước trực tiếp nghẹn ở cổ họng Triệu Thần Huân, anh nhắm mắt thở dài một hơi thả tách trà trên tay xuống đứng lên nói:
"Được rồi, bác lui xuống đi.
"
Quản gia Lý cung cấp gật đầu, ngậm cười đáp:
"Vâng.
"
Ở vườn hoa Mục Hy thất thần cầm một đoá hoa hồng lên ngắt từng cánh hoa ném xuống đất, lâu lâu lại hít cái mũi nghẹt bít của mình một cái.
Triệu Thần Huân tay cầm một tấm khăn choàng lớn đi đến gần nhìn mà vừa thương vừa giận.
"Em định ngắt hoa tưởng tượng như đang đánh anh để hả giận sao?"
Mục Hy giật mình xoay người lại nhìn anh, vội phủ nhận.
"Em không có.
"
Triệu Thần Huân mặt không cảm xúc đem khăn choàng quấn cô lại cẩn thận sau đó mới chậm rãi ngồi xuống cạnh cô nhưng không có ôm cô như mọi khi.
"Là do anh không khống chế tốt cảm xúc của mình, em có giận thì cũng đừng hành hạ thân thể như thế.
"
Mục