Bên ngoài trời lúc này thật đẹp, nắng vàng trải xuống khắp vườn hoa của Trang Viên. Không khí tươi mát thật dễ chịu, bầu không trong ngôi nhà càng vui hơn.
Lục Lão gia tử và Lục Lão phu nhân thì khỏi phải nói, Từ lúc tiểu Duệ, cháu nội cưng của hai ông bà nói sẽ kết hôn. Thời gian con chưa được nửa giờ đồng hồ, cả hai quần áo đã xong đâu đấy, chỉn chu gọn gàng..
Hai ông bà cụ ngồi trên sô pha chờ con trai, con dâu và cháu nội xuống để đi tới nhà Họ Chu, tất cả người hầu và bác Trần quản gia trong nhà nhìn thấy hai ông bà cụ tâm trạng vui vẻ, hào hứng, cũng vui lây.
Bác Trần nói với mọi người :
"Hình như đã rất lâu rồi, cả Trang viên nhà họ Lục chúng ta mới được vui vẻ như hôm nay."
"Đúng a ! "chị Doãn nói chen vào,
Bình thường chỉ có lão gia và phu nhân ở nhà thôi, là chúng ta đã không dám thở ra tiếng rồi..chứ đừng nói là Lão gia tử. Mỗi lần nhìn thấy mặt của ông cụ thôi là tôi sợ lắm luôn đó.!!
"Ừm, " Dì Liên cũng gật đầu nói,
Quả thật, là một thủ trưởng đã về hưu, dù ngoài 70 tuổi rồi nhưng khí chất của ông vẫn cao ngạo, uy nghiêm, khiến mọi người đều phải kính trọng.
Chị Doãn còn nói tiếp :
" Còn về thiếu gia ấy hả, khỏi phải nói luôn.. chỉ cần mỗi lần cậu ấy tiến lại gần một chút thôi, thì cả người tôi cảm thấy lạnh run luôn rồi. Tính cách thì lạnh lùng, quyết đoán, khuôn mặt ít khi có nụ cười..suốt ngày cứ như một núi băng ở Bắc Cực vậy á!!"
Mọi người còn đang to nhỏ vui vẻ tám chuyện, chị Doãn còn đang mải cười thì từ phía sau, Lục Minh Tử Duệ đi tới. Anh đứng khoanh hai tay trước ngực nói :
"Chị Doãn à , nhà họ lục chúng ta có một núi băng hả? Sao tôi lại không biết a!!"
Mọi người đều hoảng sợ, tất cả đều cúi đầu thầm than trong lòng, chuyến này toi rồi...
Chị Doãn vừa cúi đầu, vừa lo sợ vội giải thích..
"A!! Thiếu gia, thiếu gia, tôi xin lỗi, tôi không có ác ý nói cậu như vậy? Bình thường cậu rất là đẹp trai, nhưng lại ít cười, quả thật như núi băng a!"
"Ồ !! Ra là vậy. Thế còn hôm nay tôi không có đẹp trai, cũng không giống núi băng sao?" Lục Minh Tử Duệ nói.
"Hả ???"
Cả đám người ngước mắt lên nhìn chang trai đứng trước mặt họ.. tất cả đều là vẻ mặt mắt chữ A miệng chữ Ô. không nói được lời nào để diễn tả.
Hôm nay là một ngày quan trọng, nên anh ăn mặc hơi khác một chúc, cả người anh được khoác lên một bộ âu phục màu xanh đen. Lịch lãm và đầy nam tính, khuôn mặt sáng lên còn hơn nắng ấm. Sóng mũi cao, đôi mắt đen sâu lấp lánh sau cặp mắt kiếng trong suốt , đôi môi mỏng nở một nụ cười thật tươi với đám người trước mặt, rồi đi về phía ông bà nội đang đợi mình.
Anh đi qua rồi, bọn họ mới hoàn hồn... Chị Doãn mắt nhìn ngây ngốc rồi hỏi đám hầu gái đứng đó.
"Trời ơi người này là thiếu gia nhà chúng ta đó sao? Tôi có nhìn lầm không nha! Thiếu gia còn cười với chúng ta kìa.."
"Không có lầm đâu, là Lục Minh thiếu gia đẹp trai ngời ngời của chúng ta a!! " Dì liên nói với mọi người.
Bác Trần thấy mọi người còn xôn xao vội nghiêm giọng..
E..hèm !!!
"Tất cả còn không mau đi làm việc đi, chớ có nhiều chuyện. " Thế là mọi người tản đi.
Nửa giờ sau, Lục lão gia và phu nhân xuống , cả nhà năm người cùng lên xe để tài xế đưa họ đi.
Chiếc xe hơi 7 chỗ sang trọng từ từ khởi hành ra khỏi trang viên. Bầu trời rạng rỡ ấm áp hơn mọi ngày.
Trong xe , không khí vui vẻ, hòa hợp. Lục lão gia nói với tài xế :
"Thượng Kha , một lát nữa cậu cho xe ghé vào khu thương mại lớn nhất ở Thành phố cho tôi."
"Vâng, thưa chủ tịch." Thượng Kha gật đầu nói.
Nhà họ Có hai tài xế chính, một là Bác Hứa, hai chính là Thượng Kha con trai nuôi của Bác Hứa.
Thượng kha hơn tuổi Lục Minh Tử Duệ, bản tính thật thà, lương thiện, lại thông minh lanh lợi nên anh được kiêm luôn chức vụ tài xế lẫn thư kí cho Thiếu gia Tử Duệ.
Lục Minh Tử Duệ luôn coi trọng anh và xem anh như anh trai của mình vậy.
Một lát sau, xe đã đến chỗ khu thương mại lớn nhất Hải Thành, sau khi đậu xe, mọi người cùng nhau tiến vào khu mua sắm.
Không hổ danh là trung tâm thương mại lớn của Hách Liên gia..trung tâm sầm uất này là tài sản dưới tên Hách Liên Thành. Cả một dãy dài các khu trưng bày dài gần 5000 m² . Được trưng bày đủ loại sản phẩm phục vụ cho mọi lĩnh vực. Thật sầm uất và hấp dẫn.
Lục Minh Tử Duệ thầm tán thưởng.
Bọn họ đi vào trong khu Trang Sức và đá quý. Ông Bà nội Lục nói với cháu trai mình,
"Trước tiên chúng