Sáng sớm hôm sau, tại Ngự Viên.
Ngoài biệt uyển, Lục Minh Tử Duệ đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng, cả người đang lâm vào trầm tư, anh còn đang mải suy nghĩ thì từ phía xa Thượng kha đi tới, đứng trước mặt anh. Thượng kha nói :
"Thiếu gia, hôm nay ở công ty không có việc, tôi xin nghỉ một ngày được không? "
Nghe tiếng người hỏi a giật mình, ngước mặt nhìn từ dưới lên, thấy chàng trai đứng trước mặt mình, anh hơi ngạc nhiên, " này là cái phong cách ăn mặc gì a?"
Thượng kha mặc một chiếc áo pun màu hồng, quần kaki jean xanh da trời, đôi mắt đeo diện thêm cặp mắt kiếng có gọng màu đen, đi đôi giày thể thao màu đen, nếu phải diễn tả chàng thanh niên 26 tuổi này là loại hình nào, thì có lẽ nên dùng từ "hot boy quốc dân" là hợp nhất. Lục Minh Tử Duệ có chút buồn cười nhìn Thượng Kha, anh nói :
"Hôm nay anh định đi đâu sao, sao lại ăn mặc khác so với mọi ngày thế ? Lần đầu tiên em thấy anh như vậy!"
Thấy thiếu gia nhìn mình, Thượng Kha hơi đỏ mặt, anh trả lời : hôm nay tôi có hẹn với một người bạn !
" Gặp bạn, là phụ nữ sao ? " Tử Duệ cười rồi hỏi.
" Vâng" , Thượng Kha mặt càng đỏ hơn liền thừa nhận.
" Được rồi, anh đi đi." Tử Duệ gật đầu đồng ý, anh không nói thêm gì, lòng thầm nghĩ cuối cùng tên ngốc này cũng nghĩ đến chuyện tìm một nửa kia rồi sao? Thật bất ngờ, dù sao cũng là một chuyện tốt.
Lục Minh Tử Duệ đứng dậy, đi trở về phòng. Hôm nay anh còn một việc rất quan trọng phải làm. Hai ngày nữa là đến lễ đính hôn rồi. Sau lễ đính hôn, anh và Thanh Vũ sẽ tạm chia tay nhau, anh phải điều hành công ty bên Anh, còn cô sẽ hoàn thành hết chương trình du học ở Mĩ. Vì vậy trước khi anh và cô tạm xa cách, anh muốn biến ngày hôm nay trở thành ngày đặc biệt nhất với cô.
Một lát sau, chiếc Motor MV Agusta F4 RC từ cổng Ngự Viên rời đi, người điều khiển là Lục Minh Tử Duệ, anh lái xe hướng ngoại ô thành phố Hải Thành lao đi. Những tia nắng sớm cũng bắt đầu len lỏi xua tan một đêm lạnh lẽo.
Tại vườn thượng uyển nhà họ Chu, trên tay Chu Thanh Vũ là một giỏ đựng đầy hoa Hải Đường. Cô mặc một chiếc đầm ren màu tím, nắng sớm chiếu vào gương mặt nhuận hồng làm tôn lên nét xinh đẹp động lòng người. Màu tím của chiếc đầm trên người cô nổi bật lên giữa một vườn hoa màu trắng. Nhìn cô như một nàng tiên nhỏ lạc vào rừng hoa vậy.
Bên ngoài cổng lớn, tiếng động cơ motor dừng lại rồi tắt hẳn. Lục Minh Tử Duệ xuống xe, tới cổng để bấm chuông. Còn chưa kịp bấm, tiểu Thất đã ra mở cổng, cậu nhìn chàng trai cao lớn trước mặt hỏi :
"Xin hỏi , anh là ai? đến Chu gia làm gì?"
Lục Minh Tử Duệ hơi bất ngờ, nhưng cũng không lấy làm lạ. Tính ra anh đến Chu gia đây là lần thứ ba, mà tiểu Thất mới gặp mình một lần ở buổi dạm hỏi, cậu ta không nhớ cũng không có gì lạ, anh nói :
"Tôi là Lục Minh Tử Duệ, tôi đến tìm Chu Tiểu thư, cậu vào báo với tôi một tiếng được không? "
Tiểu thất hơi ngạc nhiên, cậu nhớ vị Lục Minh thiếu gia nọ rất là đẹp trai nha, còn ăn mặc rất sang trọng, lại đi xe hơi đắt tiền. Đâu có giống người này, đẹp trai thì cũng có đó nhưng sao ăn mặc tự do quá, lại đi motor cực ngầu, nhìn rất lãng tử, phong cách hai người hoàn toàn khác a! Cậu còn đang suy nghĩ thì một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau. Người đó là Chu Thanh Vũ trên tay đang xách theo giỏ hoa. Lúc nghe tiếng động cơ xe máy, cô cũng tò mò nên ra xem thử. Cô hỏi :
"Tiểu thất là ai vậy a? sao không cho"... hai chữ " họ vào " còn chưa kịp nói ra thì bị nuốt ngược trở lại.
Nhìn chàng trai đứng ngoài cổng với áo khoác bên ngoài bằng da màu nâu, bên trong là áo phông màu đen, quần jean trắng chân đi giày thể thao cao cổ. Nhìn rất bụi, không có giống thiếu gia giàu có chút nào! Bảo sao tiểu Thất lại không nhận ra anh. Cô kinh ngạc nói:
"Tử Duệ sao anh lại đến đây? Anh đến tìm cha mẹ sao? Hai người họ vừa đi ra ngoài rồi".
Tiểu Thất ở một bên vừa nghe tiểu thư xác định người này đúng là Lục Minh Thiếu gia kia, thì á khẩu, mặt ngây ngốc, hóa ra là sự thật a! Mãi một lúc sau cậu mới thốt lên được một câu :
"Là tiểu Thất vô lễ, không biết là đại Cô gia đến thăm đại tiểu thư mong Cô gia đừng phạt Tiểu thất ".
Một câu Cô gia, hai câu Cô gia, Tử Duệ nghe lời giải thích của cậu mà không nhịn được cười. Nhưng anh lại rất thích nhưng lời giải thích này. Hai từ "Cô Gia" được tiểu thất nói đi nói lại, nó đồng nghĩa với việc trên dưới nhà họ Chu đều đã thừa nhận anh là chồng của Đại tiểu thư nhà họ. Chồng của người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh đây. Anh nói :
"Không sao, không biết thì không trách được cậu, bình thường tôi không thích ăn mặc quá sang trọng nên cậu không nhận ra tôi cũng phải." Nói xong anh quay qua Chu Thanh Vũ nói tiếp :
"Lục thiếu phu nhân, em định cho phu quân của em đứng ngoài này nói chuyện với em sao?" Giọng anh cưng chiều đầy sủng nịch.
Chu Thanh Vũ giật mình, cái tên này thật là cứ bá đạo như vậy còn chưa đính hôn mà cứ cái gì phu nhân, phu quân ở trước mặt hạ nhân như vậy làm cô ngượng chết mất. Cô nghiêm giọng nói :
" A.. em quên mất. Anh vào nhà ngồi đi có chuyện gì mà sáng sớm anh đã đến đây rồi, công ty không có việc gì sao. Còn nữa sao anh lại đi xe máy, Thượng Kha đâu sao không đưa anh đi? "
" Không cần đâu, em mau thay đồ đi, anh đưa em đến một nơi ". Tử Duệ ra hiệu cho cô đi mau đi thay đồ, anh nói thêm : " em nhớ mặc đồ đơn giản một chút, kín đáo là được rồi". Còn về cha và mẹ, đến tối đưa em về anh sẽ nói chuyện với họ.
Chu Thanh Vũ cũng không nghĩ nhiều, cô nói với tiểu thất đi làm việc của cậu, không cần ở đây nữa, sau đó cô nói với Tử Duệ : " anh chờ em một lát nha "
"Được" anh gật đầu rồi ra xe đứng.
Khoảng 15 phút sau, Thanh Vũ đi ra phía Tử Duệ, thật khéo, quần áo của cô cũng không khác phong cách của anh bao nhiêu, cô quyết định mặc giống hệt anh. Đứng trước mặt anh cô nói :
"Tử Duệ em xong rồi đây, chúng ta sẽ đi đâu vậy, anh còn chưa cho em biết là anh đến tìm em làm gì a?"
" Ồ! Lục thiếu phu nhân đây