Mạc Dao thấy Lý Thanh Túc khóc sướt mướt, thầm than.. " mẹ ơi cứ như ai cướp cái gì của cô ta vậy. "
Đúng là phiền chết mất, cô quay qua Chu Thanh Kỷ và Tiểu Tâm nói :
" Chúng ta đi thôi hai đứa ! ở đây ồn ào, chướng mắt quá a!"
Chưa kịp đi, từ bên ngoài cửa lớn nhà hàng tiến vào một nhóm khoảng 5,6 người.
Hai người dẫn đầu chính là Lý Phó Kiệt của Lý gia, người còn lại tuy khuôn mặt anh tuấn, nhưng càng nhìn kỹ, lại thấy ánh mắt anh ta hẳn là một người rất xảo trá gian manh.
Anh ta chính là Nam Cung Triệt, Con trai thứ hai của Nhà Nam Cung. Một gia tộc định cư tại nước ngoài, nhưng lại có một số chi nhánh lớn ở Hải Thành.
Lần này, anh ta về nước chính là để tiếp quản những chi nhánh đó thuộc Tập đoàn Nam Cung của cha mình.
Hôm nay anh ta tình cờ gặp lại Lý Phó Kiệt, hai người là bạn thân lâu ngày gặp lại nên Lý Phó Kiệt quyết định đưa anh ta đi thăm một vòng quanh Hải Thành.
Đám người vừa đi vào lập tức gây nên sự chú ý của thực khách trong nhà hàng. Tất cả đều xôn xao bàn tán. Nhất là mấy cô sinh viên đại học, nhìn thấy hai soái ca đi vào, thì kích động hò hét..
" Trời ơi , nam thần ở đâu tới, người gì mà đẹp trai quá đi mất..."
Chu Thanh Kỷ nhìn thấy đám người, cô nhận ra ngay tên hoa hoa thiếu gia nhà họ Lý. " Ôi cái thế giới này thật là nhỏ a! Đi tới đâu cũng đụng phải cái loại người này.."
Lý Phó Kiệt vẫy tay gọi quản lý Triệu tới. Anh ta lớn giọng hỏi :
" Anh Triệu, chuyện gì đang xảy ra ở đây mà có khách quý tới cũng không ra tiếp đón."
Anh Triệu vội vàng giải thích, " Chỉ là chút hiểu lầm thôi, không nhọc lòng đến Lý Tổng đâu. Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."
Vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh trai mình, Lý Thanh Túc chen đám đông, mắng chửi anh Triệu :
" Cái gì mà giải quyết đã xong, anh làm quản lý kiểu gì hả? để cho một con nhân viên phục vụ bần hèn sỉ nhục tôi.!! "
Nói xong cô ta bật khóc nức nở, bộ dáng đầy đáng thương.
Anh Triệu khó xử, " Lý tiểu thư tôi sẽ trách phạt cô nhân viên đó. Mong cô đừng làm khó chúng tôi."
" Anh Phó Kiệt, em bị người ta khi dễ a! Cô gái kia còn đánh chị Nghiên Hy nữa đó. " Cô ta chỉ tay về phía Mạc Dao đang đứng, rồi nói :
":Chính là cái người mặc váy dài màu xanh nhạt đó, cô ta như bị điên á, bọn em bị cô ta bắt nạt. Anh Phó Kiệt phải làm chủ cho em và chị Nghiên Hy a.! "
Lý Phó Kiệt nhìn về phía em gái mình chỉ, quả nhiên thấy Mạc Dao và Chu Thanh Kỷ, em gái của Chu Thanh Vũ. Ánh mắt tỏ vẻ đầy hứng thú. Anh ta nói với Nam Cung Triệt :
" Tiểu Triệt chúng ta tới đó xem náo nhiệt, tiện góp vui a! Được chứ ?"
Nam Cung Triệt mặt đầy ý cười gật đầu đồng ý,
" Được thôi, không thành vấn đề." Cả hai dẫn theo 4 người còn lại khí thế hiên ngang từng bước đi về phía đám Mạc Dao.
Nói thật, lúc nãy khi em gái của Lý Phó Kiệt chỉ tay về phía Mạc Dao, Nam Cung Triệt anh ta cũng nhìn theo, bắt gặp được khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên đó, trái tim bị rung động nhẹ, cảm thấy cô gái mặc chiếc váy xanh đó rất thú vị, thế nên anh ta mới đi qua đó xem sao.
" Không biết tư vị của một cô gái đơn thuần mộc mạc nó ra sao nhỉ, chắc là rất ngọt ngào đi." Anh ta vừa đi vừa nghĩ, khóe miệng cong lên, nụ cười gian xảo pha lẫn sự thích thú.
Hai người vừa bước tới, Tô Nghiên Hy chợt lao đến ôm lấy Lý Phó Kiệt khóc nấc, nói :
" Phó Kiệt, Mạc Dao cô ta.. cô ta đánh em.. cô ta đánh em. Anh không được bỏ qua cho cô ta đâu. "
Thấy vậy, Mạc Dao kéo Chu Thanh Kỷ và Tiểu Tâm ra sau lưng, cô khoanh hai tay trước ngực, giọng điệu khinh thường, cô nói :
" Hả?? Không bỏ qua cho tôi..Vậy xem các người sẽ làm gì để không bỏ qua cho tôi, dám động đến chúng tôi, Hách Liên Gia và Lục gia sẽ để yên cho các người sao? "
" Lý Phó Kiệt, anh và Tô Nghiên Hy thật giống nhau, trời sinh một đôi, đúng là vật họp theo loài nhỉ, sao lại cứ thích làm chó để theo chủ nhân đi cắn người a! Đã vậy còn sủa rất hăng.." giọng cô lạnh băng không hề có một điểm sợ hãi nào đối với đám người của Lý Phó Kiệt.
Mọi người xung quanh thầm than, hai cô gái này gan thật lớn, lại đi chọc vào Lý gia và Nam Cung gia. Họ chết chắc rồi..
" Ha ha ha"
Lý Phó Kiệt cười lớn, hắn nói :
" Mạc Dao cô cũng tự tin quá nhỉ, ở cái đất Hải Thành này, không chỉ có mỗi Lục gia hay Hách Liên gia thôi đâu. Cô tưởng Nam Cung Gia và Lý gia là Bồ nhìn thôi sao.? Thật là ngây thơ. " Hắn khẽ huých tay vào Nam Cung Triệt đang đứng gần ra hiệu.
Nam Cung Triệt nãy giờ đứng xem trò vui, giờ cũng tới lượt của anh ta rồi.. cô gái này quả không tồi. Khuôn mặt xinh đẹp hiền lành nhưng mỗi lời lẽ lại sắc như dao vậy. Thật đúng với kiểu anh ta thích.
Nam Cung Triệt tiến về phía Mạc Dao, đưa khuôn mặt sát vào nhìn Mạc Dao chăm chăm.. anh ta nhỏ giọng :
" Mạc tiểu thư, cô thật sự rất thú vị a! Tôi Nam Cung Thiếu gia rất có hứng thú với cô, Nếu cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, chuyện này coi như bỏ qua, nếu không..?? " Nam Cung Triệt lùi lại nói lớn, giọng uy hiếp..
" Nói cho Mạc Dao tiểu thư biết nhé, Thành Phố Hải Thành này, hai nhà Lục Minh và Hách Liên nếu như
không có Lục Minh Tử Duệ và Hách Liên Thành chống lưng, căn bản chẳng là gì cả.. Huống hồ hai tên Tổng tài đó đang định cư ở nước ngoài, liệu nước xa có cứu được lửa gần hay không, chắc Mạc tiểu thư cũng rõ chứ nhỉ? "
Mà quên.. anh ta cười khẩy nói tiếp.. " Hách Liên gia sao? Tôi nhớ hình như họ chả có quan hệ gì với cô."
" Tôi nhớ không lầm hình như tên Hách Liên Thành kia có rất nhiều phụ nữ vây quanh, bản tính đào hoa, thế nhưng hắn ta đến giờ vẫn còn là