Cả Chu Thanh Vũ và Lục Minh tử Duệ đều chìm đắm trong hạnh phúc của hai người họ. Chỉ có anh và cô, vậy thôi, không một ai nữa.
Cuộc sống, có quá nhiều điều bất ngờ đến từ mọi thứ xung quanh họ. Nhưng điều bất ngờ được đến từ chính người mình yêu thương và quan tâm nhất, thì lại cho cả hai một cảm giác khác lạ.
Lục Minh Tử Duệ bế cô vợ nhỏ của anh đi phía phòng ngủ của cô, vừa đi vừa nói nhỏ vào tai cô..
" Tiểu Vũ, tối nay... cho anh có được không? "
" Hả ?? Cho anh sao, cho cái gì mới được chứ? " cô đưa tay lên kéo má của anh hỏi.
" Chậc.. thật là " thôi bỏ đi cô vợ của anh IQ hôm này đúng là chạy về 0% rồi. Lục Minh Tử Duệ thầm than trong lòng.
Thật ra hai người đã đính hôn rồi, trên danh nghĩa đã là vợ chồng, nhưng anh tôn trọng lựa chọn và mọi thứ thuộc về cô, anh không thích người phụ nữ của mình bị chính mình ép buộc, còn nữa anh không muốn vì chuyện này mà cô sẽ nghĩ xấu về anh.
Vào tới trong phòng, anh ngạc nhiên, anh tới đây từ buổi sáng sau khi cô đi, nhưng phòng ngủ của cô anh chưa hề xem qua.
Trong phòng bày trí rất đơn giản, điều đáng chú ý nhất là một bức tranh làm bằng đá quý được treo trên tường phía đầu giường, trong tranh có đôi nam nữ đang ôm nhau nhìn rất hạnh phúc.
Đặt cô ngồi lên giường, ngồi xuống cạnh cô, Anh hỏi :
" Tiểu Vũ, bức tranh trên tường kia là em tự làm sao? Thật đáng để người ta chú ý."
Cô gật đầu, khẽ cười rồi nói giọng chêu trọc anh.
" Thời gian rảnh rỗi vì nhớ Lục Minh thiếu gia nên Bà Lục em đây làm đó.."
" À, ra là vậy sao? " cô vợ nhỏ của anh tối hôm nay lại còn biết giỡn sao, xem ra không thể bỏ qua cho cô rồi. Nghĩ vậy anh đứng dậy, đưa hai tay đè cô xuống giường, Chu Thanh Vũ bất ngờ la lên :
" A.. Tử Duệ anh muốn làm gì..? "
Anh cười giảo hoạt nhìn cô.
"Làm gì sao..? Tất nhiên là muốn ăn tối rồi, đợi em cả một ngày, anh vẫn chưa ăn gì đâu."
Nói xong anh đưa miệng mình đáp xuống gương mặt cô gặm cắn chêu chọc từng chút một, hai tay luồn vào trong áo rộng của cô để thăm dò từng tấc da thịt mềm mại của cô vợ nhỏ.
Chu Thanh Vũ bị anh đè xuống bất ngờ, không kịp phản ứng cứ ngây ngốc mặc cho anh chêu trọc. Đôi môi mát lạnh của anh lần lượt di chuyển hôn từng centimet nhỏ từ chán, rồi mũi, miệng, hai má, rồi hôn xuống tới cổ, nơi đôi xương quai xanh thật đẹp, anh há miệng cắn nhẹ cô một cái tuy không đau, nhưng lại khiến cô giật mình co người lại. Cô như bừng tỉnh vội nói :
" Tử Duệ, tha cho em được không? Em biết sai rồi! "
Lục Minh Tử Duệ nhìn cô gái nhỏ bên dưới, khuôn mặt vì xấu hổ mà ửng hồng, cả người co lại, anh phụt cười, sợ rồi sao? anh mới chỉ là trừng phạt cô nho nhỏ mà thôi.
" Tha cho em, Tiểu Vũ em đây là nhóm lửa lên xong lại dội nước lạnh sao, hửm? "
Anh kề sát miệng vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào cổ , môi anh lại rà soát hết xung quanh cổ nhỏ trắng nõn của cô, Tay anh vẫn không ngừng thăm dò từng chỗ một trên người cô, khi anh đưa tay xuống gần phía dưới, Chu Thanh Vũ cả kinh, đưa hai tay nhỏ giữ tay anh, nói lớn hơn, giọng như sắp khóc..
" Không được Tử Duệ, em vẫn chưa sẵn sàng.." cô nhìn anh, nước mắt bỗng trào ra.
Chợt nhận ra cô có bất thường, anh ngồi bật dậy, nhìn thấy cô vợ nhỏ mình khóc rồi, anh đỡ cô lên rồi nói :
" Xin lỗi Tiểu Vũ là anh đi quá giới hạn rồi, anh không kiềm chế được bản thân, anh không nên làm như vậy với em. "
Lục Minh Tử Duệ đứng dậy siết chặt nắm tay, đấm mạnh vào tường.
Âm thanh vang lên làm Chu Thanh Vũ hoảng hồn, cô quên cả khóc, đứng bật dậy chạy tới ôm sau lưng anh.
" Tử Duệ, anh đang làm gì vậy hả, em không cố ý mà, không phải em không muốn, mà là bây giờ em vẫn chưa đủ tự tin, em xin lỗi. "
Cô òa khóc nức nở..
Chu Thanh Vũ biết Lục Minh Tử Duệ là thương yêu cô thật lòng, dù có chuyện gì, anh cũng sẽ đưa mình ra gánh cho cô. Cô cảm nhận được điều đó trong suốt một năm qua. Có lẽ tình yêu của anh còn lớn gấp mấy lần mà cô đối với anh.
Cô hiểu tất cả, nhưng cái kí ức đau thương kia vẫn còn nằm sâu trong tâm trí của cô, chưa hề nguôi ngoai, cô trọng sinh thì đã sao, thân thể này dù là một thân bạch ngọc, nhưng với những gì kiếp trước cô phải trải qua, anh sẽ không biết được.
Cô cứ vậy ôm anh mà khóc lớn, Tử Duệ thấy cô vợ nhỏ của mình khi nãy còn khóc nhỏ giọng, bây giờ lại khóc lớn nức nở, anh hoảng hốt quay lại ôm cô vào ngực, vẻ mặt đầy lo lắng anh hỏi :
" Em sao vậy Tiểu Vũ? anh chỉ là giận bản thân anh thôi, anh không hề trách em, chuyện cũng không có gì lớn, cùng lắm thì trước khi hôn lễ của chúng ta diễn ra anh sẽ không đối với em như vậy nữa. "
Chu Thanh Vũ lắc đầu,
" Không phải..Tử Duệ.. em không phải có ý đó..em.. chỉ là..chỉ là.." cô ấp úng..nấc từng tiếng một..
" Haizz..thôi được rồi em ngồi nghỉ chút, anh đi tắm, ngoan không khóc nữa nhé."
Anh nhìn cô khẽ thở dài rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Tiếng xả nước trong phòng tắm vang lên, Chu Thanh Vũ ngồi xuống giường, cả người ngây ngốc, cô bị gì thế này, hành động đẩy anh ra đã vô tình làm trái tim anh bị xước một vết nhỏ rồi.
Cô phải làm sao đây? Chuyện đó, cô nên bắt đầu từ đâu để kể cho anh biết bây giờ, tâm trí cô luôn bị ám ảnh bởi những kí ức đau thương đó.
Chu Thanh Vũ cảm thấy mình rất may mắn khi được một người như Lục Minh Tử Duệ yêu thương, nhưng càng như vậy cô lại cảm thấy thật không công bằng đối với anh.
Kiếp trước khi anh cứu cô khỏi đám sát thủ, rồi cùng nhau chạy trốn, sau đó là cửa tử, anh căn bản đều không biết cô lúc đó đang mang thai, mà lần đầu tiên của cô chính là dành cho tên Lý Phó Kiệt.
Cô hận chính bản thân cô đã không tiết lộ chuyện này cho anh biết sớm, để bây giờ khi đối mặt với anh, cô cảm thấy mình có lỗi.
" Bà Lục, em mau lấy khăn tắm cho anh, anh quên rồi a! "
Tiếng anh trong nhà tắm vọng ra, làm Chu Thanh Vũ hoàn hồn. Cô vội đi tới tủ quần lấy một chiếc khăn bông lớn, tới trước cửa