Đồng hồ điểm 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức của điện thoại reo lên không ngừng.
Trên giường đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ, nghe tiếng chuông điện điện thoại..Lục Minh Tử Duệ khẽ nhăn mày, anh mở mắt ra..Thật phiền phức, anh với tay cầm lấy điện thoại..
" Ồn quá, " Chu Thanh Vũ dụi dụi mắt.. " Tử Duệ à, trời sáng rồi sao? "
Lục Minh Tử Duệ vội tắt báo thức. " Không có, em mau ngủ đi.."
" Ừm " cô gái tự động tiến vào lòng anh rồi ngủ tiếp.
Tử Duệ nhìn cô vợ nhỏ của anh, lòng anh đầy xúc động, suốt bốn năm qua khi anh hôn mê, mỗi ngày cô đều buộc bản thân mình phải dậy thật sớm.. đó cũng là lý do vì sao điện thoại báo thức lúc 5 giờ..Có lẽ nó trở thành thói quen của cô rồi.
Anh nhẹ ôm cô trọn vào lòng, hai người ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường..
Chu Thanh Vũ mở mắt ra, chỉ cảm thấy cả thân mình đau nhức, chỗ nào cũng đau a ! Y như là bị bánh xe cán qua vậy. Cảm giác đau nhức này làm cho cô nhớ đến tối qua, đó là lần đầu tiên diễn ra giữa hai người.
Thoáng cái, cả khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như trái cà chua chín, đôi mắt nhấp nháy. Sự xấu hổ lẫn thẹn thùng này đã sớm rơi vào đôi mắt đen của người khác trên đỉnh đầu.
Lục Minh Tử Duệ đã tỉnh từ lâu, anh ôm cô trong tay, nhìn cô chăm chú. Thấy cô vừa tỉnh lại, anh cúi người hôn lên chán của cô..
" Bà Lục, em dậy rồi. "
Chu Thanh Vũ khẽ gật đầu. Cô vừa xấu hổ vừa có chút không vui, thật là..anh dậy trước cô, áo ngủ anh cũng mặc xong luôn rồi, vậy mà cô vẫn nguyên như tối qua, chả có mặc cái gì..
Vội kéo mền trùm kín qua đầu, rầu rĩ không thôi, cô khẽ nói..
" Anh mau ra ngoài trước đi, em muốn đi tắm.."
Nghe cô nói, Lục Minh Tử Duệ cũng không làm khó cô, lần đầu tiên mà, cô sao có thể không ngại ngùng kia chứ, sau này từ từ sẽ quen thôi, anh rời khỏi giường rồi ra ngoài khép cửa lại.
Lúc này, Chu Thanh Vũ mới bỏ mền ra, nhìn đến một vệt đỏ tươi trên ga giường màu trắng, lại nhìn đến thân thể mình, khắp mình từ cổ đến chân đều là dấu hôn ngân của anh để lại..
" Là thật, không phải là mơ, cô đã thật sự là người phụ nữ của anh rồi. "
Bước xuống giường để vào phòng tắm, Chu Thanh Vũ loạng choạng xuýt ngã, thật là...eo của cô như muốn gãy ra đau nhức, hai chân vô lực..
Thật là, chỉ mới vừa tỉnh dậy có ba ngày thôi, sao anh lại dư sức như vậy chứ, cả một đêm triền miên, vậy mà anh chả hề gì, ngược lại là cô, mới lần đầu tiên mà muốn xìu luôn..
Cô đi vào nhà tắm, xả nước ấm đầy bồn, rồi ngâm mình vào đó, nước ấm làm cô thoải mái hẳn ra, những chỗ đau vì thế mà cũng giảm hẳn..đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi tắm xong, cô lựa một chiếc đầm màu vàng nhạt bằng vải lụa dày, vẫn là tay dài..cô vẫn không muốn anh nhìn thấy vết sẹo kia.
Nhưng Chu Thanh Vũ nào biết, tối qua khi cô ngủ thiếp đi, Lục Minh Tử Duệ đã kiểm tra hết cả tay và chân của cô vì thế vết sẹo trên tay, anh đã thấy rồi.
Thật ra từ lúc tỉnh lại, anh luôn thấy cô mặc áo tay dài, trước đây, khi anh chưa hôn mê, quần áo của cô, áo đầm tay lỡ hay tay ngắn, kể cả áo dây cô vẫn mặc vô cùng bình thường.
Nhưng mấy ngày qua, cô đều mặc áo tay dài, dù là ở nhà, vậy là tối qua nhân lúc cô ngủ, anh liền xem thử, thật không ngờ, khi nhìn thấy vết sẹo, tim anh như quặn lên đau thắt...
Tất cả các cô gái đều ghét nhất chính là trên người mình phải mang thêm vết sẹo dù là nhỏ cũng không được. Có lẽ cô cũng vậy, cô mặc áo tay dài là vì không muốn anh nhìn thấy sao?
Lúc này, ngoài phòng khách Lục Minh Tử