\*\*\*
Sáng hôm sau, những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua các ô cửa sổ của Bệnh Viện.
Trong phòng hồi sức, cả Thượng Lịch và Thượng Kha đều được nằm trên hai chiếc giường kê gần nhau. Nằm ở phía bên trong, Thượng Lịch lúc này vì thuốc mê hết tác dụng nên tỉnh dậy..anh ngơ ngác nhìn mọi thứ trong phòng. Vết mổ gần tim có chút đau. Bất giác nhìn sang bên cạnh, đập vào Thượng Lịch là một khuôn mặt của một người đàn ông còn đang ngủ say, vẻ mặt người đó có chút tái nhợt, do phải mất một lượng máu khá lớn để cứu anh.
Thượng Lịch chăm chú nhìn thật kĩ người đàn ông nằm ngay giường bên cạnh anh. Tự hỏi :
" Anh Ta là ai? Sao lại nằm trong phòng này cùng mình? " Anh được ai đưa đến bệnh viện, rõ ràng anh nhớ lúc đó có một chàng trai cao lớn cõng anh, người đó còn đeo sợi dây chuyền giống anh cơ mà. Chàng trai đó đi đâu rồi? Thượng Lịch cứ ngây ngốc mà suy nghĩ mông lung..sợi dây chuyền..sợi dây, bất giác đưa tay lên cổ mình, Thượng Lịch cả kinh, ôi không sợi dây chuyền của anh đâu mất rồi..?
Anh gượng ngồi dậy, đưa tay lục lọi tủ cá nhân bên cạnh giường để tìm, hết trong tủ này lại sang tủ của giường bên cạnh. Tiếng động chợt làm cho người bên cạnh cũng tỉnh giấc. Thượng Kha mở mắt, nhìn thấy hành động của Thượng Lịch, mới sáng sớm, anh trai của anh đang loay hoay tìm cái gì thế ? Anh yên lặng nhìn kĩ Thượng Lịch. Người đàn ông này đúng thực rất giống anh..
Sở dĩ Thượng Kha kêu Thượng Lịch là anh trai vì trong lòng anh đã chắc chắn kể từ khi làm xét nghiệm máu xong. Hai nhóm máu của anh và Thượng Lịch giống nhau đến 100%.. vì thế khỏi cần điều tra làm gì nữa Thượng Lịch chính là anh trai cùng huyết thống với anh. Lúc này, Thượng Lịch vẫn tập trung vào việc của mình, anh không biết Thượng Kha vẫn nhìn anh từ nãy đến giờ.
" Anh đang tìm cái này sao? "
Giọng nói có chút khàn khàn của Thượng Kha làm Thượng Lịch giật bắn mình. Anh ngước mặt nhìn lên, trước mắt anh là hai sợi dây chuyền giống hệt nhau. Nhưng sao lại có đến hai sợi dây chuyền kia chứ? Không lẽ....
Thượng Lịch cứ ngây người ra, không nói gì được..mãi một lúc anh mới nói được hai từ :
" Cậu là..."
" Em là Thượng Kha, em trai của anh đây, Thượng Lịch cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.. " Thượng Kha trả lời, sự xúc động nổi lên trong mắt, con người của anh, chẳng bao giờ rơi nước mắt. Vậy mà lúc này, nước mắt không kiểm soát được cứ vậy chảy ra.
" Cậu là Thượng Kha, là Thượng Kha em trai nhỏ của tôi thật sao? "
Thượng Lịch không tin vào mắt mình, có phải anh đang mơ không? Anh vội xuống khỏi giường, bước qua chỗ Thượng Kha đang nằm, vết thương ở ngực làm anh tỉnh táo, quả nhiên không phải là mơ.
Thấy Thượng Lịch bước qua chỗ mình, Thượng Kha vội ngồi bật dậy đỡ anh. Anh đưa cho Thượng Lịch xem sợi dây chuyền có mặt chữ " L" anh nói :
" Đây là dây chuyền của em, anh xem chữ "L" là tên của anh đó. "
Thượng Lịch cầm sợi dây chuyền trong tay, cả người run lên vì xúc động, hai mươi lăm năm rồi, đứa em trai Thượng Kha của anh bây giờ đã trưởng thành đẹp trai rất nhiều khiến anh như thấy mình già đi. Anh vội ôm Thượng Kha, vừa khóc vừa nói :
" Thượng Kha, thật tốt, vì anh tìm thấy em. "
Đúng lúc này, Thượng Tâm, Triển Hoằng và Chu Thanh Kỷ từ ngoài cửa bước vào, ba người họ vừa đi mua cháo về. Chu Thanh Kỷ sau khi nhận được tin của Anh rể Lục Minh Tử Duệ nói Thượng Kha đang ở Bệnh viện, buổi tối cô liền đến đây ở cùng Thượng Tâm để chăm sóc cho hai người họ. Triển Hoằng cũng được Lục Minh Tử Duệ đồng ý cho anh ở lại để bảo vệ bọn họ. Thấy hai người đàn ông đang ôm nhau khóc, hai cô gái tròn mắt mà nhìn, họ đang làm cái gì vậy?
" Hai người..." Cả Chu Thanh Kỷ và Thượng Tâm cùng không hẹn mà nói. Triển Hoằng thì im lặng không nói gì. Phải nói từ lúc Thượng Kha đi vào phòng cấp cứu, anh đã đoán được hai người kia căn bản chính là anh em ruột.
Nghe tiếng động, Thượng Lịch và Thượng Kha cùng quay lại nhìn, vừa thấy Thượng Tâm Triển Hoằng và Chu Thanh Kỷ. Hai người ngạc nhiên.
Thượng Kha thấy cô bé của anh cũng đến, anh kinh hỉ vội nói lớn :
" Tiểu Kỷ, sao em lại ở đây.."
" Còn không phải vì anh ở đây sao? Sao lại quyết định mà không cho em biết, làm em lo cho anh lắm biết không? Anh cứu người em không phản đối, nhưng mà lỡ như có chuyện gì, anh bỏ em lại cho ai hả? " Chu Thanh Kỷ mắt đỏ hoe, trách móc Thượng Kha.
Lúc này, Thượng Kha bước xuống giường, đi đến chỗ Chu Thanh Kỷ, anh cúi người ôm cô, dựa đầu vào hõm vai của cô, rồi nói :
" Tiểu Kỷ, anh sai rồi, hiện tại anh mệt lắm. Đừng giận anh được không ? Với lại người anh cứu không phải người ngoài, Thượng Lịch anh ấy chính là anh trai ruột thất lạc của anh từ nhỏ. Bọn anh mới vừa nhận lại nhau. "
" Hả?? Anh Trai ruột sao? " Chu Thanh Kỷ ngạc nhiên. Triển Hoằng nghe xong, không nói gì, quả nhiên như anh đoán, hai người họ là anh em.
Thượng Tâm còn ngạc nhiên hơn cả Chu Thanh Kỷ, cô bé vội vàng bỏ đồ ăn trên tay xuống bàn, chạy tới trước mặt Thượng Kha bộ dáng mừng như điên..
" Anh là Thượng Kha, là Thượng Kha thật sao? "
Thượng Kha nhìn đến Thượng Tâm, anh buông Chu Thanh Kỷ ra, anh xoa đầu Thượng Tâm rồi nói :
" Ừm, là anh. Tiểu Tâm của anh đã lớn thật rồi. Lại xinh đẹp nữa. Anh sắp không