\*\*\*
Buổi chiều hôm sau, tại Bệnh Viện.
Lục Minh Tử Duệ thu xếp đồ cùng với Chu Thanh Vũ chuẩn bị đưa cô về nhà. Xong đâu đấy, anh nói :
" Tiểu Vũ, em ở đây chờ anh làm giấy cho em xuất viện nhé! Năm phút thôi, nhanh lắm. "
" Tử Duệ cho em đi ra chung được không? Ngồi một mình chán lắm với lại em sợ. Không hiểu sao em thấy rất sợ. Em Sợ không được nhìn thấy anh nữa. " Chu Thanh Vũ vừa nói vừa ôm anh.
Thật ta Từ tối qua đến giờ, dù có anh ở bên cạnh nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng, tâm trí bất an không thôi, cứ như sẽ có chuyện lớn sẽ xảy đến..
" Tử Duệ, được không? " Cô kéo tay anh.
" Ngốc ạ, anh ở đây thì sao có chuyện gì chứ, bác sĩ dặn em không nên đi nhiều. Ngoan, đợi anh. Ở ngoài nhiều người lắm. Lỡ va chạm vào lại không tốt cho em với con. "
Lục Minh Tử Duệ nói xong, xoa đầu cô vợ nhỏ, hôn lên chán cô một cái thật lâu. Sau đó mới đi khỏi phòng.
Quả nhiên như anh đoán, chỉ cần năm phút mọi giấy tờ đều đã xong. Lục Minh Tử Duệ cầm giấy xuất viện trên tay đi nhanh về phía cửa phòng.
" Vợ yêu, anh quay lại rồi đây, chúng ta cùng về nhà. "
Cánh cửa được anh mở ra..không có ai cả.
Người đâu..." Tiểu Vũ, Bà Lục, em đâu rồi... " Không ai trả lời lại anh.
Lục Minh Tử Duệ chạy nhanh vào toilet trong phòng, không thấy Chu Thanh Vũ...bước ra khỏi cửa toilet xấp giấy tờ vô thức từ tay anh rớt xuống đất. Mọi Thứ vẫn còn nguyên trong phòng, nhưng vợ anh đâu..
" Không lẽ..."
Chợt nghĩ tới điều cô nói với anh lúc nãy, cô nói rằng "cô sợ không còn được thấy anh nữa..." không, không thể nào đâu.. Em nhất định không có chuyện gì đâu.
Lục Minh Tử Duệ mở cửa chạy thật nhanh ra khỏi phòng... Hy vọng vẫn kịp...anh dùng hết sức lực và tốc độ của đôi chân mà chạy về nơi đậu xe của bệnh viện.
Vừa chạy, anh vừa hét lên.." Tránh ra, mau tránh hết ra... " Thân hình cao lớn của anh cứ vậy mà lao đi như tên bắn. Chạy tới bãi đậu xe, một hàng rào chắn cao 1 gần một mét rưỡi ở ngay trước mặt anh. Lục Minh Tử Duệ chửi lớn.
" Khốn kiếp !!!! "
Không đợi bảo vệ bấm điều khiển mở ra. Anh cứ vậy phi thân qua hàng rào... nhân viên bảo vệ thấy một màn này ông ta chấn kinh..mắt muốn lồi ra mà nhìn theo người đàn ông trẻ tuổi kia...
" Chậc..chậc...công phu tuyệt quá !"
Qua bên này rào chắn rồi, anh quan sát xem có chiếc xe nào chạy ra hay không? Vậy mà không có một chiếc xe nào đi ra..hay anh chậm một bước rồi..!!
Đảo mắt về phía xa nơi cổng bệnh viện, chợt anh thấy bốn người đàn ông mặc áo bác sĩ, dáng vẻ vội vàng hấp tấp đang ôm một cái bao lớn màu trắng để lên chiếc ô tô màu đen đậu phía ngoài cổng. Sau đó cả bốn người cùng nhảy lên xe.
" Không xong rồi.." Tiểu Vũ của anh, Lục Minh Tử Duệ lao như điên về phía cổng bệnh viện..
" Tiểu Vũ..Tiểu Vũ..Tiểu Vũ..." Anh vừa