\*\*\*
Nhà Nam Cung.
Trong sảnh chính, Nam Nam Cung Thành, Nam Cung Minh, Nam Cung Văn, Nam Cung Liên và Từ Vân. Cả năm người cùng ngồi nói chuyện.. Bầu không khí vô cùng căng thẳng..
" Ông nội, cha, hai người thật cố chấp, nếu muốn báo thù họ thì ra tay với người đã gây thù với hai người, hà cớ gì phải bắt cóc một cô gái hiền lành không có khả năng phản kháng. Hai người thật sự hết thuốc chữa rồi.." Nam Cung Văn nói vô cùng rõ ràng, không hề sợ hãi một chút nào.
" Câm miệng, mày có biết may đang nói cái gì không? Tao và ông nội mày đã mất hết gần như một nửa công ty chỉ vì Lục Gia nhúng tay vào giúp nhà Hách Liên đoạt hết mọi hợp đồng làm ăn của chúng ta. Hơn nữa mày nên biết, Tiểu Triệt cũng là do chính thằng khốn Lục Minh Tử Duệ đó giết chết. Bắt cóc thì sao, tao muốn thằng thiếu gia nhà họ Lục phải trả giá, phải đền mạng cho con trai của tao. " Nam Cung Minh nghiến răng nghiến lợi mà chửi con trai mình.
Nghe cha tức giận chửi Nam Cung Văn, Nam Cung Liên đầy đắc ý cười, cô ta thầm mắng Nam Cung Văn đúng là ngu ngốc..cô ta nói :
" Cha nói rất đúng, Tên Lục Minh Thiếu gia kia đã giết anh Tiểu Triệt, chúng ta bắt vợ của hắn đền mạng có gì sai. "
" Nam Cung Liên, cô cũng mạnh miệng quá nhỉ, cô không phải nhìn trúng Lục Minh Tử Duệ đó sao? Không lẽ bây giờ cô hết hứng thú rồi rồi. " Nam Cung Văn giọng đầy khinh bỉ, châm chọc.
Lúc này, Nam Cung Thành vỗ tay xuống bàn một cái. Ông ta tức giận quát lớn :
" Đều im hết cho ta, chuyện này do ta quyết định, tự ta biết làm thế nào? Còn nữa cho đến lúc ta ra tay, các người không ai được tiết lộ chuyện này, nếu không đừng trách ta. Tất cả đều đi hết đi. "
Biết không thể khuyên được, Nam Cung Văn xiết chặt hai tay, đành đứng lên rời đi đầu tiên. Anh đã tính rời đi rồi, nhưng không hiểu sao, anh lại không nỡ rời đi.
Là vì cô ấy sao? Người con gái chưa từng để ý đến anh một lần, vậy nhưng sao anh lại yêu cô như vậy. Không thể xóa hình bóng cô khỏi tim anh. Không do dự, anh quyết định sẽ nói cho cô biết phần tình cảm này. Dù cô có ghét anh thì anh cũng chấp nhận.
Nghĩ là làm, sau khi rời khỏi sảnh chính, anh không về thẳng biệt thự mà đi hẳn về phía sau khu vườn Nhà Nam Cung.
Nam Cung Văn cứ vậy đi thẳng về phía trước, không hề quay nhìn lại phía sau, anh không ngờ, một thân ảnh vẫn bám theo anh từ nãy đến giờ. Không ai khác người đó chính là Nam Cung Liên, cô ta biết Cha và Ông nội mình đã bắt cóc Chu Thanh Vũ, nhưng lại không biết là giam nơi nào? Vậy nên khi Nam Cung Văn vừa đứng lên rời đi, đoán chắc anh cũng biết liền đi theo..
Lối đi vào thật kinh hãi mà, một rừng cây um tùm, cỏ cao gần nửa người, duy nhất chỉ có con đường mòn là được lót đá cẩn thận..
Đến nơi, một căn nhà khá lớn hiện ra, không khí ở đây lạnh lẽo, âm u không khác gì nhà hoang, nhà ma, mùi ẩm mốc của đất, xung quanh vì cây rậm rạp mà chả có lấy một tí ánh mặt trời nào. Căn nhà này khiến cho người ta cảm thấy ghê rợn..Nơi đây chính là một căn cứ bí mật của nhà Nam Cung, do Nam Cung Minh lập nên. Để tiện cho giao dịch ngầm với vụ làm ăn lớn mà không cần qua luật pháp.
Đứng trước cửa của căn nhà, Nam Cung Văn lạnh giọng ra lệnh :
Mở cửa !
" Đại Thiếu gia, Lão gia không cho phép ai lại gần nơi này ngoại trừ ông ấy. Xin cậu quay về đi. " Hai thủ hạ ngăn Nam Cung Văn lại. Không cho anh vào.
" Tôi theo lệnh cha tôi đến xem tình hình cô gái kia, chúng ta cần kiểm tra cô ta trước khi trao đổi với nhà Lục Minh. Hai người mau mở cửa. " Nam Cung Văn nghiêm túc nói.
Hai thủ vệ do dự một lúc, vẫn là không để anh đi vào. Một người lịch sự đứng trước mặt anh nói :
" Đại thiếu gia, đừng làm khó chúng tôi... Ngoài lời nói của lão gia chúng tôi không theo lệnh ai cả. "
Biết không thể nói lý, Nam Cung Văn đành dùng bạo lực, anh chợt nhanh tay bóp cổ người vừa nói với anh :
" Mau mở cửa, không thì đừng trách tôi. " Tên thủ hạ còn lại sợ hãi không thôi, hắn sợ bạn mình sẽ chết nên đành mở cửa. Cả hai tên cùng dẫn Nam Cung Văn vào trong. Trốn ở lùm cây bên ngoài, Nam Cung Liên cũng vội chạy vào theo..cả ba người phía trước vẫn không hay biết, có thêm người thứ tư đi theo vào.
Bên trong, mùi ẩm mốc càng nặng, lại thêm thiếu ánh sáng, mờ mờ thật kinh khủng. Nam Cung Liên đi theo phía sau ba người kia, vừa đi vừa sợ bị phát hiện, cô ta đi rất chậm, nên phía sau chỉ có một mình, cô ta run lên vì khiếp đảm.. Nơi này cô ta chưa từng biết đến. "Cha và Ông nội sao lại xây nên cái nơi quái quỷ như vậy chứ? "
Đi một đoạn khá dài..qua tới ba căn phòng rộng, một căn phòng nhỏ hơn hiện ra, bên ngoài được khóa một ổ khóa bằng đồng, kiểu cổ xưa.
Nam Cung Văn liếc tên thủ hạ còn lại : " Mau mở ra! "
" Thiếu gia, chuyện này... " tên thủ hạ như vẫn còn chưa yên tâm, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, cái thân của hắn thực gắn không nổi .
Biết hắn lo sợ vì cái gì..Nam Cung Văn thả tên kia ra, anh nói :
" Hai người yên tâm, tôi chỉ nói chuyện với cô gái kia một lúc. Sẽ không tổn hại gì. Hai người coi như tôi chưa đến đây là được. "
Hai tên thủ vệ đành nghe theo, đưa chìa khóa cho Nam Cung Văn rồi lui đi ra ngoài đợi.
Bên trong căn phòng, không khí thực ngột ngạt. Phía trên chỉ có duy nhất một ô cửa nhỏ thông gió.. Bên dưới kê một cái bàn cũ, và