\*\*\*
Vùng Ngoại Ô. Thành phố Hải Thành.
Lúc này, đã hơn chín giờ khuya, ánh trăng dần bị những đám mây đen kịt nuốt chửng, không thấy tăm hơi nữa..trên trời những hạt mưa lất phất bắt đầu rơi..
Vùng ngoại ô này thật hoang vắng, bốn bề chung quanh yên lặng đến đáng sợ..lâu lâu vài ba tiếng con côn trùng kêu lên..tiếng xào xạc của vài bụi lau sậy mé bờ sông vì gió thổi mà cọ vào nhau kêu lên từng hồi..
Trong một căn nhà hoang gần đó, một chiếc xe hơi màu đen dài mang một nhóm người đến..Cả đám người bước xuống xe..Tên cầm đầu có một khuôn mặt dữ tợn như quỷ ở địa ngục vậy. Hắn ta chính là Tống Khang. Đi tới phía cuối chiếc xe, mở hầm xe lên, đôi tay hắn toàn những hình xăm kinh dị tiến vào lôi Chu Thanh Vũ xuống đất..
Khụ..khụ..Chu Thanh Vũ bị lôi ra ngoài, lập tức cướp ôxi để thở, suýt chút nữa cả hai mẹ con cô đều chết ngạt rồi..
" Chậc..chậc..Vẫn chưa chết sao, quả nhiên không hổ danh là con dâu của Lục Gia.. "
Tống Khang chép miệng, vỗ tay tán thưởng Chu Thanh Vũ. Sau đó hắn quay qua nói với đàn em của hắn.
" Bọn mày trói cô ta vào cây cột kia đi, lát nữa cô ta sẽ được đổi bằng tên thiếu gia ngu ngốc kia. "
Mười phút sau, một chiếc xe hơi khác chạy đến. Xe vừa dừng lại, bốn người trên xe bước xuống...Chu Thanh Vũ nhìn thấy bốn người cô hơi ngạc nhiên. Người đàn ông trẻ tuổi chính là Nam Cung Văn, cô Gái kia là Nam Cung Liên. Còn hai người kia...
Nam Cung Minh và Nam Cung Thành sao? Lần đầu tiên cô nhìn thấy được hai người cầm quyền của Nam Cung Gia Tộc. Thật không ngờ, bên ngoài là vẻ đẹp cao quý sang trọng, nhưng bên trong lại bẩn thỉu đê hèn hơn bất kỳ ai.
Lúc này, Nam Cung Thành nhìn Tống Khang. " Tống Khang, thằng nhóc kia đã tới hay chưa..? "
" Lão Gia, hắn vẫn chưa tới..Xem ra là sợ nên không dám tới rồi.." Tống Khang cười lên, giọng điệu khinh thường.
" Không, tôi dám chắc, hắn sẽ tới, nếu hắn không tới, tôi sẽ rạch nát mặt con tiện nhân kia..." Nam Cung Liên giận dữ ôm mặt hét lên.
Chu Thanh Vũ nhìn gương mặt bị quấn đầy băng gạc của Nam Cunh Liên.. cô bật cười, cười vô cùng thoải mái..." xem ra sau này cô ta không thể quyến rũ đàn ông được nữa rồi..."
Nghe thấy Chu Thanh Vũ cười, Nam Cung Liên lao đến, dùng tay ra sức tát vào mặt của cô..cô ta tát thật mạnh liên tục khiến Chu Thanh Vũ hộc cả máu miệng, thế nhưng, Chu Thanh Vũ vẫn không một tiếng van xin..cô cứ vậy nhìn chằm chằm vào Nam Cung Liên. Ánh mắt đầy bình tĩnh, lạnh lẽo đến đáng sợ.. khiến Nam Cung Liên Sợ hãi mà lui về sau ..
Máu trên miệng chảy ra nhỏ từng giọt đỏ tươi xuống chiếc áo bệnh nhân màu trắng..Chu Thanh Vũ cười lạnh..
" Nam Cung Tiểu Thư không dám đánh nữa sao? Sợ rồi, đánh đi..đánh tiếp đi..dù đánh chết tôi, thì tôi vẫn mãi mãi là kẻ thắng cuộc. Cô lấy cái gì để thắng được tôi..Chẳng qua, chỉ nhờ vào cái danh Nam Cung Tiểu Thư bên ngoài mà thôi, bên trong...Rỗng tuếch.."
Nam Cung Liên gào lên điên tiết, lao tới dùng cả hai tay bóp cổ của Chu Thanh Vũ. " Con đi\*\* này, mày nói cái gì hả...? "
" Lôi nó ra mau, thật chỉ biết gây chuyện.." Nam Cung Minh quát lên.
Nam Cung Liên vừa bị kéo ra, lập tức dãy lên như đỉa phải vôi.." buông ra..mau buông tao ra, tao phải giết con đi\*\* kia...!! "
Nam Cung Minh Khẽ day mi tâm, " Thật quá ồn ào, nếu không phải nó muốn tự tay giết thằng nhãi kia, ông sẽ không để nó đi theo. "
Trời về khuya ngày càng lạnh, mưa bắt đầu nặng hạt..Cái gì tới thì sẽ tới..Đúng mười giờ, một bóng người xuất hiện. Dáng người cao lớn đang đứng giữa trời mưa lớn không ai khác chính là Lục Minh Tử Duệ. Anh đã lái Chiếc Augusta F4 RC để đến đây.
Nam Cung Văn nhìn Lục Minh Tử Duệ, vừa khâm phục vừa ghen tị. Người đàn ông này, anh vô cùng ấn tượng khi gặp lần đầu tại lễ tốt nghiệp..
Tối nay, anh còn tưởng Lục Minh Tử Duệ không đến, vậy mà anh ta vẫn xuất hiện. Anh ta quả nhiên yêu Chu Thanh Vũ rất nhiều..
Lục Minh Tử Duệ một mình tiến đến trước mặt Nam Cung Thành. " Như ông đã nói, tôi đến rồi, thả vợ tôi ra. "
Nam Cung Thành nhìn Lục Minh Tử Duệ, ông ta nheo mắt lại.." Ranh con, mày bản lĩnh lắm, không khác gì