\*\*\*
Bệnh Viện Thanh Hải. Hải Thành.
" Bác sĩ, ! Bác sĩ đâu rồi, mau giúp tôi, vợ tôi, cô ấy sắp sinh rồi. Lục Minh Tử Duệ vừa bế vợ anh chạy vào vừa lớn tiếng gọi to.
Vì nửa đêm y tá trực ở bệnh viện chỉ có vài người. Ban đêm rất hiếm ca cấp cứu. Vậy nên y tá ở phòng trực ngủ quên luôn cũng không biết có ai tới hay không?
Vừa nghe thấy tiếng anh gọi lớn, cô y tá đang ngủ quên kia giật bắn mình. " Chuyện gì, chuyện gì, ai sắp sinh, ai sắp sinh hả ? " Cô ta vội vàng đứng dậy dụi dụi mắt.
Lục Minh Tử Duệ nhìn dáng vẻ của cô y tá kia, anh thực sự nổi điên mà.
" Khốn kiếp, sao bệnh viện lại có thứ nhân viên như vậy. Không hề có một tí trách nhiệm nghề nghiệp nào? " Anh lạnh giọng quát lên :
" Cô là y tá phòng trực, sao lại ngủ quên như vậy. Có người đến cấp cứu cũng không biết. Làm việc thiếu trách nhiệm như vậy, lỡ bệnh nhân cấp cứu không kịp, rồi mất mạng cô gánh được sao ? "
Cô y tá kia nghe anh quát lớn, sợ tới mức không dám mở miệng, cứ đứng ngây ra. Thấy cô y tá kia vẫn không động, anh không kiềm chế được mà gầm lên:
" Này, cô không nghe tôi nói sao, mau đi gọi bác sĩ khoa sản tới đây đi. Vợ tôi chuyển dạ rồi. Còn không mau đi, tôi cho cả cái bệnh viện này vì cô mà bị đình chỉ hoạt động đó. "
Lời vừa nói ra, cả khuôn mặt của Lục Minh Tử Duệ âm trầm hẳn xuống. Ban đêm khí trời lạnh như thế, nhưng khí tức của anh còn lạnh lẽo hơn cả cái thời tiết kia.
Vừa nghe anh nói xong, cô ý vội vàng xin lỗi, rồi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đi gọi Hạ Anh. Vị nữ bác sĩ trưởng khoa sản của Bệnh viện Thanh Hải.
Sau khi Hạ Anh đến, Lục Minh Tử Duệ liền bế Chu Thanh Vũ đi theo bà đến phòng sanh. Hạ Anh gọi thêm hai y tá nữa đi cùng. Nhìn bóng lưng người đàn ông bế vợ mình vừa rời đi, Cô y tá kia lúc này mới hoàn hồn, tỉnh táo hẳn lên. " Mẹ ơi nửa đêm gặp phảiđại ma vương này làm cô sợ chết khiếp mà. "
Tại Phòng Sanh.
Đứng ngoài cửa, Lục Minh Tử Duệ sốt ruột lo lắng không yên. Anh hết đứng lên, rồi lại ngồi xuống, hết đi tới lại đi lui. Nhìn bộ dạng của anh lúc này, chẳng ai nghĩ anh lại là một CEO lạnh lùng và nghiêm túc cả.
Rốt cuộc thì mọi người trong nhà cũng tới.
Lục Minh Tử Hạo vội vàng hỏi đầu tiên." Tử Duệ à ! Con bé Tiểu Vũ, cháu dâu của ta thế nào rồi đã sinh chưa? "
Nhìn thấy mọi người đã đến rồi, nhưng tâm trí của Lục Minh Tử Duệ vố chẳng có ở chỗ này. Vậy nên ông nội anh vừa hỏi, anh không trả lời, cứ vậy mà ngóng vào phòng sanh.
Lục Minh Tử Hạo không thấy cháu trai trả lời, nhìn đến bộ dáng của anh, ông chỉ biết lắc đầu cười trừ. Lục Minh Tử Lăng nhìn con trai có chút buồn cười. Ông nghĩ thầm :
" Thằng nhóc này, ngày thường lạnh lùng nghiêm túc là thế, vậy mà loáng một cái lại trở nên thế này. Đúng là ngoài Tiểu Vũ con dâu của ông ra, thì không ai có thể khiến nó tụt cả IQ lẫn EQ tới mức này cả. "
" E..hèm!! Tử Duệ, con đây là không biết ông nội con vừa hỏi, hay là cố tình không nghe hả ? " Lục Minh Tử Lăng dịu giọng nhắc nhở.
Lúc này, Lục Minh Tử Duệ mới thật sự quay lại nhìn cha anh và mọi người.
Cha, cha vừa hỏi con sao ? " Lục Minh Tử Duệ lên tiếng.
Lục Minh Tử Lăng thở dài, quả nhiên là tâm trí nó không ở đây mà. Ông lắc đầu, pó tay luôn rồi, thật không ngờ con trai ông cũng có lúc thế này, ông gật đầu rồi nói :
" Ừ ! là cha hỏi con, ông nội cũng vừa hỏi con xong. Thế nào vợ con đã sanh hay chưa ? "
Lục Minh Tử Duệ lắc đầu." Vẫn chưa ạ, đã gần một tiếng rồi, con vẫn chưa thấy ai đi ra cả. Con thực sự rất lo, vợ con sẽ không sao chứ? "
Lúc này, Trịnh Thải mới bước đến, ôm cháu trai vào lòng, bà khẽ an ủi.
" Tử Duệ, con yên tâm đi, sinh nở và được làm mẹ chính là thiên chức đặc biệt mà