Trong sân biệt thự sạch sẽ, những thảm cỏ nhung xanh mềm làm cho người ta cảm thấy thoải mái không ít.
Lục Minh Tử Thiên sau khi xuống xe, anh ra hiệu cho một người hầu mang hành lý của anh về phòng.
Còn mình thì đi nhanh tới cha mẹ.
Anh thật nhớ hai người họ.
Còn có hai cô em gái nữa.
Lục Minh Tử Thanh và Lục Minh Tử Yến.
Anh đều mong gặp lại họ biết chừng nào.
"Anh hai !!! "
Lục Minh Tử Thanh hét lên kích động, chạy vội tới ôm chầm lấy Lục Minh Tử Thiên.
Vừa ôm, cô vừa vội vàng nói, bộ dáng đầy phấn khích :
"Anh hai, em nhớ anh lắm, nhớ anh lắm đó, anh có nhớ Tử Thanh không?"
Lục Minh Tử Thiên im lặng nhìn em gái thật kĩ, quả nhiên là em song sinh với anh, tất cả đường nét của cô đều hao hao giống y chang anh.
Sau đó, anh mới nghiêm giọng nhắc nhở.
"Tử Thanh, em 25 tuổi rồi đấy, bao nhiêu lớn rồi còn ôm một người đàn ông, rồi lại hét lớn như con nít trước mặt bao nhiêu người hầu thế kia, không có chừng mực."
Nghe anh hai nhắc nhở, Lục Minh Tử Thanh xụ mặt xuống.
Cô cãi :
"Hứ, em không quan tâm đâu, em gái nhớ anh trai nên ôm thôi, em cứ ôm anh đấy thì sao nào? Không được hả? Ai dám nói chứ?"
"Lục Minh Tử Thiên cau mày, đứa em gái này của anh thật không biết là giống cha hay mẹ nữa, có lẽ nó đã được bà nội và cha cưng chiều đến hư luôn rồi."
"Bản Tính thì không thùy mị nết na chút nào, đã vậy mặt nó lại vô cùng dày.
Thế nên, trong nhà gia nhân từ trên xuống dưới đều sợ nó." Bị em gái ôm hoài không buông, Lục Minh Tử Thiên lúc này mới lớn giọng nói :
"Lục Minh Tử Thanh, mau buông tay khỏi anh ngay, em sắp phải lấy chồng rồi đấy, còn không bỏ tay ra, anh sẽ nói với cha gả em qua nước ngoài đó."
Lúc này, Lục Minh Tử Thanh mới chịu buông tay khỏi anh trai mình.
Cô lườm anh trai mình, càu nhàu, giận dỗi :
"Hứ ! bản tiểu thư không thèm lấy chồng đâu."
Tử Thiên nhìn bộ dạng của em gái, anh lắc đầu rồi nói :
"Tử Thanh, mau đi thôi, anh còn chưa chào cha mẹ đâu.
Em không đi, thì cứ đứng đó mà giận dỗi một mình vậy.
Thật trẻ con mà."
Lục Minh Tử Thanh chạy vội theo anh trai, muốn cô đứng đó sao? Còn lâu, cô vẫn chưa lấy được quà mừng từ anh đâu.
Hai anh em sóng vai đi về phía cha mẹ của họ đang đứng.
Cả đám người hầu xôn xao lên, 20 năm rồi, họ mới lại thấy thiếu gia.
Thiếu gia của họ trưởng thành thật soái nha, khi anh đi ngang qua, ai cũng cúi đầu chào anh, nhất là mấy cô hầu gái mới được tuyển vào làm.
Lần đầu mới được thấy mặt thiếu gia, ánh mắt họ cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh vô cùng khó chịu khi bao nhiêu ánh mắt của họ cứ nhìn anh như vậy.
Anh liền lạnh giọng gọi Bác Liên, lời nói anh đầy sự tuyệt tình.
"Bác Liên, mau qua đây."
Dì Liên nghe anh gọi, lật đật chạy tới.
"Thiếu gia cậu cho gọi tôi."
Lục Minh Tử Thiên ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn đám hầu gái hết một lượt, anh nói :
"Bác Liên, nhắc cho bọn họ biết, nếu còn dùng những ánh mắt như vậy mà nhìn tôi, thì ngay bây giờ, họ nên rời khỏi Lục Gia được rồi."
Nhắc nhở xong, anh kéo Tử Thanh đi thẳng đến chỗ cha mẹ.
Đám hầu gái, nghe anh nói xong, toàn bộ mặt mũi tái mét, cúi