Nhà Hàng Đông Du.
Lúc này đã hơn tám giờ tối.
Sau khi Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân gặp lại.
Cả hai người cùng tản bộ ở trong khuôn viên nhà hàng.
"Tử Thiên à, lúc nãy anh nói là có bất ngờ dành cho em mà, vậy đó là gì thế? Em muốn biết." Hách Liên Mạc Hân ôm cánh tay của anh lắc lắc làm nũng.
" Hử? Bất ngờ gì? Anh quên rồi." Lục Minh Tử Thiên nhướn mày cười trêu cô gái của anh.
Hách Liên Mạc Hân nghe anh nói, cô xụ mặt xuống, rõ ràng khi nãy cô nghe anh nói sẽ cho bất ngờ, vậy mà anh lại bảo là quên.
Thấy cô xụ mặt, Lục Minh Tử Thiên bật cười, cô gái của anh, hình như là giận anh rồi.
"Mạc Hân, em dỗi anh." Anh vừa cười vừa hỏi.
"Ai thèm dỗi anh." Hách Liên Mạc Hân cúi đầu thấp hơn, thật lâu vẫn không dám nhìn anh.
"Không dỗi, vậy nhanh ngước mắt lên nhìn anh xem." Lục Minh Tử Thiên thách thức.
"Không! Em không dỗi anh, nên em không nhìn anh đâu.
Mặt anh có gì mà nhìn chứ?" Cô đáp.
"Haa..mặt anh xấu lắm sao? Đến nỗi Hách Liên tiểu thư nhìn thôi cũng không dám.
Em nhát gan?" Anh tiếp tục chọc tức cô.
"Nhìn thì nhìn, có gì mà sợ chứ? Hứ ! Em không có nhát gan đâu nha." Dứt lời, Hách Liên Mạc Hân ngước mắt lên nhìn anh.
Ngay khi cô vừa ngước mắt lên nhìn, trước mắt cô lại là một chú gấu nhỏ bằng pha lê trong suốt, lấp lánh vô cùng.
"Đẹp quá!" Hách Liên Mạc Hân thốt lên.
Cô định đưa tay lấy, thì anh liền giơ tay cao lên, không cho cô lấy, mặt anh ghé sát xuống mặt cô, Anh hỏi :
"Mạc Hân, chú gấu nhỏ này đẹp hơn anh sao?"
Cô nhìn khuôn mặt của anh ở cự li gần, "mẹ ơi, sao lại anh lại đẹp đến vậy ?" cô liền lui lại, đầu hơi cúi xuống, thầm than trong đầu, "ôi không,nếu tiếp tục nhìn anh, cô phun máu mũi mất."
"Tử Thiên chết tiệt, anh dám thả thính cô sao?"
"Sao không trả lời anh, là nó đẹp hay anh đẹp?" Lục Minh Tử Thiên hua hua con gấu pha lê trước mắt cô một lần nữa mà hỏi.
"Gì chứ, anh..anh hỏi ai?" Hách Liên Mạc Hân ngập ngừng.
Lục Minh Tử Thiên cấm chú gấu pha lê chỉ tay vào nó sau đó chỉ vào tim mình, anh tiếp tục hỏi cô :
"Là chú gấu này với anh, ai đẹp hơn? Em thích anh hơn, hay là thích nó hơn.
Hửm?"
Hách Liên Mạc Hân nhìn chú gấu nhỏ, rồi lại nhìn anh, nhưng vừa nhìn mặt anh, cô lại xấu hổ quay ngay mặt đi.
Khỏi cần nghĩ, thì cũng biết là cô thích anh rồi.
Nhưng là cô cũng thích chú gấu đó nữa nha.
Thật nhanh, cô liền nói : "Tử Thiên, em muốn cả hai luôn."
"Tham lam, em chỉ được chọn một mà thôi." Anh vừa béo nhẹ má cô rồi mắng.
Giọng đầy cưng chiều.
"Ai ui," Hách Liên Mạc Hân nhăn mày.
"Vậy em chọn anh." Cô nhanh nhảu đáp lời anh, vừa đáp cô vừa đưa hai cánh tay nhỏ, trực tiếp ôm lấy dáng người cao lớn của anh.
Lục Minh Tử Thiên bất ngờ, cô gái nhỏ của anh bạo dạn ghê, chỉ mới gặp mặt chưa đến hai giờ đồng hồ.
Vậy mà cô thẳng thắn ôm anh, không một chút sợ anh.
Cứ như là anh và cô đã yêu nhau từ lâu rồi vậy.
Nhưng anh không hề biết, Hách Liên Mạc Hân đã biết anh từ kiếp trước rồi.
Cô đã quá quen với hình dáng cũng như cảm xúc của anh.
Vậy nên, đứng trước mặt anh, cô tự nhiên mà ôm anh cũng có gì lạ đâu?
Anh cũng ôm cô.
Chú gấu nhỏ pha lê vẫn đang trong tay anh.
Bỗng nhiên, thật nhanh, Hách Liên Mạc Hân một tay tóm nhanh con gấu kia.
Một phát thật chính xác, cô cười lên rạng rỡ
"Tử Thiên à, anh là của em, vậy thì nó cũng là quyền sở hữu của em.
Em nói đúng không?" Cô vừa nói vừa hua hua con gấu lên trước mắt anh.
Cả thân hình nhỏ nhắn của cô vẫn được anh ôm trong tay.
Vẻ mặt cô đầy đắc ý.
Anh bật cười, liền khen cô.
"Mạc Hân nhà mình rất thông minh."
"Đương nhiên rồi, thông minh thì mới xứng là vị hôn thê của anh chứ?" Cô nói bằng giọng chắc nịch.
"Được rồi, như anh đã nói, anh sẽ giành cho em một bất ngờ.
Nào đi với anh." Lục Minh Tử Thiên nói rồi nắm tay cô đi.
Hách Liên Mạc Hân cũng không do dự, cô nhanh chân bước đi song song với anh.
Hai người đi thẳng vào bên trong khu đại sảnh của nhà hàng.
Đứng giữa đại sảnh, anh đưa tay lên ra hiệu.
"Tách."
Tiếng búng tay của anh vừa vang lên.
Lập tức tất cả bóng đèn pha lê bên trong chợt vụt tắt.
Mọi vật liền chìm vào bóng tối.
"Tử Thiên ! Tử Thiên ! Anh đâu rồi?" Hách Liên Mạc Hân hoảng hốt gọi anh.
"Nhà Hàng bị mất điện sao?"
"Lục Minh Tử Thiên !" Cô còn đang gọi anh, xung quanh bỗng nhiên sáng lên.
Không phải ánh sáng đèn pha lê nữa, mà là vô số ánh sáng của những bóng đèn nhỏ đủ màu xanh đỏ tím vàng...
Khung cảnh lung linh huyền ảo thật đẹp, cảm giác như lạc vào chốn thiên đường vậy.
Hách Liên Mạc Hân ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra, cô còn đang phân vân, chưa kịp hoàn hồn thì trước mắt cô, lần lượt từng vị khách đi tới.
Già trẻ lớn bé, nam nữ đủ cả.
Tất cả gần một trăm người, không chính xác là chín mươi chín người, họ đều xếp theo một hàng dài.
Trên tay