Trời tối dần, lại đang chuẩn bị chuyển mưa, xe cộ cũng ít hẳn đi.
Hách Liên Mạc Hân sau khi cãi nhau với Lục Minh Tử Thiên một trận, cô không về nhà ngay, mà chọn đi dạo một mình.
Lê từng bước chân trên vỉa hè, khóe mắt cô bỗng ươn ướt, sao chứ, sao cô lại vì anh mà buồn chứ? Cô không thích anh kia mà..vậy tại sao khi anh nói cô không cần kết hôn với anh nữa, cô lại buồn và hụt hẫng đến vậy.
Hách Liên Mạc Hân cứ đi mãi, rồi tắp vào một quán rượu nhỏ ven đường.
Kêu chủ quán ra, cô dặn ông lấy loại rượu mạnh nhất cho mình rồi bắt đầu ngồi uống một mình.
Cô cứ rót rồi lại uống, một ly rồi lại một ly, uống đến say mèm, lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy.
Hải Thành tối nay thật lạnh, là lạnh vì sắp chuyển mưa, hay vì anh đã lạnh nhạt mà không thích cô nữa rồi.
Lững thững rời khỏi quán rượu, Hách Liên Mạc Hân tiếp tục cước bộ một mình, trời bắt đầu lất phất có những hạt mưa rơi xuống, ban đầu mưa nhỏ rồi dần dần ngày càng lớn, nặng hạt.
Đến nỗi có thể nghĩ, toàn bộ nước mưa như được trút hết một lần vậy.
Trên vỉa hè, Hách Liên Mạc Hân ngồi trong cơn mưa lớn, cả người run lên cầm cập.
Cô thấy mình tủi thân ghê gớm.
Nước mưa lạnh buốt làm cô thanh tỉnh một chút.
Bỗng nhiên, mưa sao lại tạnh rồi, nhưng sao, chỉ có chỗ cô ngồi là không có mưa thế.
Hách Liên Mạc Hân nhìn trái, nhìn phải, nhưng lại không có ai, xung quanh mưa vẫn rơi không ngừng.
Cô ngước mặt lên trên nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Lục Minh Tử Thiên.
Thì ra lúc chiều, sau khi anh lái xe đi một lúc, tính trở về nhà, nhưng lại không yên tâm về cô, anh đành cho xe quay lại để tìm cô.
Thấy cô đi vào quán rượu, anh chỉ đậu xe từ xa để xem cô, đến lúc cô say khướt rồi đi ra khỏi quán rượu anh mới lái xe theo, vì mưa to, anh đành mang theo dù rồi chạy tới che dù cho cô.
Hách Liên Mạc Hân, kinh ngạc, vội lấy tay dụi dụi mắt, cô hình như uống nhiều quá, mắt hoa nhìn không rõ thì phải, sao Lục Minh Tử Thiên lại ở đây mà che dù cho cô được chứ?
Sau khi dụi mắt, Hách Liên Mạc Hân lại ngước mắt lên nhìn một lần nữa, vẫn là gương mặt của anh, cô không có hoa mắt, là anh thật, anh quay lại tìm cô sao?
"Anh Tử Thiên, sao anh lại đến đây, anh không giận Mạc Hân sao? Anh là đồ xấu xa, đồ đầu heo, sao anh lại ghét em..."
Hách Liên Mạc Hân say mèm, nói năng lộn xộn, lúc chửi mắng anh, lúc lại bật khóc sướt mướt xin lỗi anh...
Lục Minh Tử Thiên nhìn cô gái nhỏ đang dựa vào cánh tay anh, anh lắc đầu thở dài, "cô ngốc này chỉ được cái mạnh miệng, thật ra trái tim lại yếu ớt vô cùng..."
Anh cúi xuống bế cô lên, cả người cô ướt nhẹp, đầu lại nóng ran, cô bị sốt rồi, Lục Minh Tử Thiên cau mày.
Anh nói cô bằng giọng nghiêm nghị,
"Mạc Hân, về thôi, anh đưa em về nhà, em không cần phải khổ sở như vậy.
Sau hôm nay, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa."
Hách Liên Mạc Hân nghe câu được câu không, cô cười nhẹ một cái, rồi nói :
"Lục Minh Tử Thiên cảm ơn anh đã che dù cho em nha, cảm ơn..."cô nức lên một cái, rồi ngất luôn, chả còn biết gì nữa.
Lục Minh Tử Thiên đặt cô xuống, vội cởi áo khoác bên ngoài ra, khoác lên cho cô, rồi một tay ôm trọn cô gái nhỏ lên vai, tay còn lại che dù để tránh mưa, anh cứ vậy bế cô ra thẳng xe của mình, rồi lái xe đưa cô về biệt thự Hách Gia.
Trên xe, Lục Minh Tử Thiên nhìn cô gái nhỏ đang thiếp đi, anh khẽ thở dài, thật không biết phải làm thế nào với em nữa.
Anh thầm nghĩ trong đầu.
"Mạc Hân à! Nếu kiếp này, em không ở bên cạnh anh, vậy thì anh hẹn em ở kiếp sau, kiếp sau nữa nhé, có được không, lúc đó, anh sẽ làm bạn đời của em, và chỉ em mà thôi."
Lục Minh Thiên khẽ đưa tay chạm vào má cô gái nhỏ, cô gái mà anh luôn đặt trong tim suốt 20 năm trời.
Chiếc xe lao nhanh, xuyên qua màn mưa lớn, rồi mất hút.
.....
Sau lần uống rượu, rồi lại dầm mưa lúc tối hôm đó, Hách Liên Mạc Hân ốm nặng, hơn một tuần lễ cô đều ở nhà dưỡng bệnh.
Cũng kể từ hôm đó, cô không thấy Lục Minh Tử Thiên xuất hiện nữa, anh gần như bốc hơi khỏi Hải Thành.
Cô chỉ biết, tối hôm đó, anh đã che dù cho cô sau đó thì ngất đi không biết gì nữa.
Cho đến hôm nay, chỉ cách lễ đính hôn còn hai ngày, cô vẫn không nghe được tin tức gì từ anh.
Chỉ biết rõ một điều là, cô vẫn sẽ bị cha cô bắt cô kết hôn với anh.
Buổi tối, khoảng 7 giờ, trong phòng của Hách Liên Mạc Hân.
Cô đang nằm trên giường xem tài liệu của công ty thì điện thoại liền reo lên, nhìn vào màn hình điện thoại, là Âu Dương Phàm đang gọi.
Hách Liên Mạc Hân cau mày nhìn, "suốt cả gần hai tuần nay, cô bị ốm nhưng Âu Dương Phàm không gọi hỏi thăm dù chỉ một lần, hôm nay đột nhiên lại gọi, là có chuyện gì, cô yêu anh ta, nhưng hình như anh ta chẳng quan tâm cô như cô nghĩ."
Dù là nghĩ vậy, nhưng Hách Liên Mạc Hân chính là người rất nặng tình cảm, cô đã yêu ai, thì mãi là người đó.
Bắt máy, cô nhẹ giọng nói :
"Dương Phàm, có chuyện gì, tối như vậy còn điện thoại cho em, anh có chuyện gì sao?"
Đầu giây bên kia, Âu Dương Phàm nói giọng đầy trách móc.
"Mạc Hân, em không yêu anh nữa sao? Sao lễ đính hôn của em vẫn được diễn ra, anh mất tất cả rồi, công ty cha anh bị thua lỗ, phá sản rồi, anh không còn gì cả, ngay cả em anh cũng sắp mất đi luôn rồi.
Anh còn thiết sống làm gì nữa."
Hách Liên Mạc Hân nghe Âu Dương Phàm nói trong điện thoại, cô không biết là thật hay giả, vội vàng hỏi :
"Dương Phàm, nghe em nói, anh bình tĩnh lại được không? Bây giờ anh đang ở đâu, em liền đến tìm anh."
Bên kia im lặng một lúc, một lát sau Hác Liên Mạc Hân mới nghe Âu Dương Phàm nói anh ta đang ở một mình gần khu nhà hàng bình dân, gần ngoại ô của Hải Thành.
Sau khi dập điện thoại, Hách Liên Mạc Hân vội vã bước xuống khỏi giường, cô khoác vội một chiếc áo bông màu trắng rồi rời khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa liền bị người hầu ngăn lại.
"Tiểu Thư, cô định đi đâu vào giờ này, lão gia không cho phép cô đi ra ngoài đâu.
Cô mau trở lại phòng đi, đừng làm khó hạ nhân chúng tôi."
Nhìn ba người hầu trước mặt, Hách Liên Mạc Hân lạnh giọng nói :
"Không cần lo, tôi chỉ ra ngoài hóng gió