Trung Tâm Thương Mại Hách Liên.
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân xuống xe, trời khá nắng, anh sợ cô nóng thì chóng mặt, liền cởi áo khoác giơ cao qua đầu để che cho vợ mình, anh nói.
"Đi nhanh kẻo nắng, để anh che cho ba mẹ con luôn."
Cô nghe anh nói vậy, tròn mắt nhìn anh, liền bật cười, chồng cô đúng là lố quá đi.
Hai người còn đang đi chưa đầy mấy bước chân, liền nghe đằng sau, tiếng trò truyện của một đôi nam nữ.
Cả hai vợ chồng cùng không hẹn nhau mà quay lại nhìn.
"Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên? Đáng ghét!! Trái đất đủ tròn, tại cái thành phố rộng lớn như vậy, thế mà lại cứ đụng phải cái loại người này." Hách Liên Mạc Hân thầm mắng.
Cô liền rảo bước và kéo tay Tử Thiên đi nhanh.
Anh cũng biết ý, nên che áo cho vợ mình rồi đi nhanh theo cô.
Nhưng là còn chưa kịp đi vào, hai người liền đã bị chặn lại.
"Ai nha...!! Đây không phải vợ chồng Lục Minh Thiếu gia sao, thật trùng hợp nha, thế mà cũng gặp được ở đây." Nhìn bụng nhỏ của Hách Liên Mạc Hân, Lâm Tuyết Liên bĩu môi giả thân thiện chào hỏi.
Hách Liên Mạc Hân cau mày, cô nói ngắn gọn.
"Làm phiền tránh ra, chó khôn không cản đường."
Lâm Tuyết Liên nghe Mạc Hân ví cô ta là chó, bỗng chốc liền tức tối, nhưng là cô ta không dám manh động vì ánh mắt như dao găm của Lục Minh Tử Thiên đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bộ dạng làm lành, tươi tắn, cô ta giả vờ nói cho qua.
"Woa, có thai rồi, chúc mừng nha..hai người cũng nhanh quá nhỉ, mới kết hôn liền có thai rồi."
Ngoài miệng nói là thế, nhưng mấy ai biết, cô ta bây giờ tức điên đến mức nào, nhất là khi Hách Liên Mạc Hân vậy mà lại có thai rồi.
Lại còn có thai với Lục Minh Tử Thiên, người đàn ông cô ta luôn ao ước.
Lục Minh Tử Thiên cau mày, "con ả này sao lại nói ra cái lời khó nghe thế? Kết hôn không có thai thì vô sinh à, kể từ lần trước, khi anh dội cháo lên người cô ta, anh cũng gần như quên luôn cái bản mặt khiến anh chán ghét này.
Thế mà loáng cái, cô ta liền câu ngay được Âu Dương Phàm."
Vừa nhìn Âu Dương Phàm, anh lại điên máu.
Hôm nay, anh đưa vợ đi khám thai, nên mọi chuyện anh không muốn dây dưa.
Anh nhịn.
Quay qua vợ mình, anh cưng chiều mà nói.
"Hân, đi thôi em, ngoài đây trời nắng, lại thêm mùi hôi, sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ con em đó." Dứt lời, anh đỡ cô đi ngang hai con người kia.
Âu Dương Phàm nhìn hai người hạnh phúc, hắn ghen tị, hắn căm phẫn, vì cớ gì mà Thằng khốn thiếu gia đó, lại cướp đi món hời của hắn.
Đã vậy, lại còn nhiều lần đánh hắn đến người không ra người, cha hắn phải bỏ biết bao nhiêu triệu tệ để chạy chữa cho hắn...tất cả chỉ tại thằng khốn kia mà thôi.
Hắn nghiến răng, hét lớn.
"Lục Minh Tử Thiên, mày cho rằng mày ngon lắm hả, Hách Liên Mạc Hân, con đàn bà của mày có gì tốt, cái thai kia, chắc gì là của mày, trước khi quen mày, cô ta đã qua lại cùng tao đó thôi..
Mày tin tưởng cô ta."
Lục Minh Tử Thiên và Hách Liên Mạc Hân vừa nghe Âu Dương Phàm nói xong, lập tức không khí xung quanh liền lạnh xuống tức thì.
Cả Âu Dương Phàm và Lâm Tuyết Liên đều không khỏi rùng mình một cái...
Lục Minh Tử Thiên quay mặt lại nhìn Âu Dương Phàm, giọng anh lạnh băng, "Thằng chó, mày nói cái gì? Lập lại lần nữa cho tao nghe xem..." lời còn chưa nói hết, tay anh đã nhanh chóng túm được cổ của hắn.
A...Âu Dương Phàm sợ