\*\*\*
Thàn phố Hải Thành.
Sáng sớm hôm sau.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Lục Gia hôm nay hình như cũng sáng sủa hơn một chút.
Không còn không khí ảm đạm tang thương như mấy ngày trước nữa.
Mọi thứ đều đã lại bình thường.
Chỉ là, lòng người bao giờ sẽ vơi đi nỗi buồn mà thôi.
Trong phòng, Hách Liên Mạc Hân dậy từ sớm, cô đang thu dọn mọi thứ trong phòng lại.
Trên giường, hai nhóc tì vẫn giang chân giang tay ra thoải mái mà ngủ...
Mới đó mà mùa đông lại về, anh và cô từ khi gặp lại nhau, chính là mùa đông năm trước.
Vậy mà chỉ ở cạnh nhau có một năm thôi, đã phải chia ly vĩnh viễn.
Mạc Hân thu dọn xong, cô ôm tấm hình của anh, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài..
Bên ngoài trời, gió thổi nhẹ khẽ đong đưa những tán cây.
Tháng 12, nhanh quá, lại gần giáng sinh rồi.
Nhớ anh, mắt cô lại bất giác cay xè.
Ôm hình anh, cô cười yếu ớt..
"Tử Thiên, tên chết bầm, dám để lại hai đứa con trai cho em, rồi trốn mất vĩnh viễn, anh đúng là đểu mà, lại hời quá nhỉ..? Anh cư nhiên quăng cho vợ hai thằng con, rồi mất biệt..!"
Bầu trời hôm nay, không còn u tối nữa, vì cô đã hứa với anh mà, dù có chuyện gì cũng sẽ sống tốt.
Huống hồ cô còn có hai bảo bảo, là món quà cuối cùng anh tặng cho cô.
Mạc Hân nhìn hình anh, cô lẩm bẩm.
"Lục Minh Tử Thiên, anh yên tâm, em nhất định sẽ nuôi con thật tốt.
Yêu thương con thay cho cả phần anh nữa.
Vì thế, hãy an tâm nhé."
Ở nơi xa xa nước Mĩ kia, có tên tổng tài đang nằm dưỡng bệnh, mới sáng sớm được vợ vừa chửi vừa nhắc, hắt xì liên tục...cười chết mất.
...
Dưới Sảnh Chính.
Cha mẹ Lục và Cha mẹ Hách đang ngồi cùng ông bà nội ngoại trò chuyện.
"Cha mẹ, hai người lại đi nước ngoài tiếp sao?" Lục Minh Tử Duệ nhìn ông bà cụ Lục hỏi.
"Ừm.
Chúng ta ở đây chỉ thêm buồn.
Chi bằng về nhà, rồi đi đâu đó để khuây khỏa.
Tử Duệ à Tử Thiên mất rồi.
Quyền lãnh đạo công ty, con phải tìm người thay cho nó.
" Lục Minh Tử Lăng ôn tồn nói.
"Vậy được, để con cho người đưa mọi người về.
Còn việc kia, con sẽ suy nghĩ lại." Lục Minh Tử Duệ, vẻ mặt không muốn, nhưng đành đồng ý.
Ông gật đầu.
"Anh Tử Duệ, Chị Thanh Vũ, ở lại sống tốt nhé.
Tụi em cũng về đây." Vợ chồng, A Nguyệt, Gia Lệ từ bên ngoài đi vào cùng với vợ chồng Triển Hoằng, Thượng Tâm nói lời tạm biệt.
"Được, mọi người về cẩn thận." Thế là, ông bà nội ngoại trở về trang viên.
Triển Hoằng, Thượng Tâm và A Nguyệt, Giai Lệ đều đã đi.
Trong nhà, chỉ còn bốn người trưởng bối.
"Lão Duệ, tôi và Mạc Dao cũng nên về rồi.
Mạc Hân để hai người chăm sóc vậy." Hách Liên Thành thở dài, ông vừa nói vừa đứng dậy tạm biệt bạn mình.
Vợ ông Mạc Dao, bà cũng đứng lên theo.
Từ trên lầu, Hách Liên Mạc Hân đi xuống.
"Cha, mẹ, hai người về sao?"
"Ừm, ở nhà, không ai lo.
Ta phải về." Hách Liên Thành đáp lời con gái ông.
"À..ra là vậy." Mạc Hân rõ ràng không vui lắm, nhưng cô liền nén lại, nói : "Vậy, cha mẹ đi cẩn thận nhé, đợi hai bảo bảo lớn một chút, con sẽ đưa chúng về Hách Gia."
"Được rồi, trời vào lạnh rồi, đừng đưa hai thằng bé đi ra ngoài nhiều, cả con nữa, mới sanh xong, cũng phải giữ thân thể khỏe mạnh biết chưa?" Mạc Dao ôm con gái, nhắc nhở dặn dò.
"Cha và mẹ về đây." Nói rồi Hách Liên Thành đi trước.
Mạc Dao cũng theo sau.
"Tạm biệt cha mẹ." Mạc Hân nói với theo.
Sau khi, Cha mẹ Hách rời đi, Mạc Hân mới ngồi lại ghế.
Bộ dạng khá mệt mỏi.
"Hân, con có ổn không? Nếu chăm hai đứa cực quá, ta cho người về giúp con." Cả cha chồng và mẹ chồng, hai ông bà cùng nói một lượt.
Mạc Hân nghe ông bà nói, cô thấy ấm lòng phần nào, vội lắc đầu.
" Không cần đâu cha mẹ, con muốn tự tay chăm sóc cho chúng, không cần ai cả."
Biết ngay là cô không có đồng ý, ông bà đành bỏ qua.
Không ép cô làm gì.
Mất Tử Thiên, đối với con dâu của họ đã là đả kích áp lực lắm rồi.
Nên không muốn cô phải chịu thêm áp lực nào nữa.
"Mẹ ơi, Tử Thanh, Tử Yến đâu rồi?" Hách Liên Mạc Hân chuyển đề tài.
"Haizz..mới sáng sớm, Tử Thanh đã đến bệnh viện rồi.
Nó bảo đến thăm Lạc Thần.
Còn Tử Yến, nó với Mạc Kiên cùng nhau đến thư viện rồi." Chu Thanh Vũ nói một hơi.
"Thăm Lạc Thần?" Cô hơi ngạc nhiên, nhưng là nhớ lại.
Mấy hôm trước, Tử Thanh đã tâm sự với cô về chuyện của có và Lạc Thần.
Bị trúng đạn, thể trạng yếu ớt, nên hôn mê, không tỉnh lại.
Mạc Hân suy nghĩ rồi thở dài.
"Yêu thì yêu đấy, Chỉ là nếu cậu ấy hôn mê suốt đời, Tử Thanh em chồng cô, có đợi được hay không?"
Ba người đang ngồi trò truyện được một lúc thì từ bên ngoài, Dì Liên đi vào, bà nói.
"Lão gia, phu nhân, thiếu phu nhân.
Bên Âu gia, họ đang ở ngoài nói là đến thăm nhà chúng ta."
"Âu gia?" Hai ông bà ngạc nhiên, "nhà chúng ta không có thân với bọn họ, bọn họ đến đây làm gì?"
Mạc Hân vừa nghe hai từ Âu Gia, mặt cô liền không vui.
Rõ ràng, là cô một chút cũng không thích bọn người đó.
Lục Minh Tử Duệ thoáng cau mày, ông hỏi : "Có những ai tới?"
"Dạ...là bốn người, tôi không...." Dì Liên còn chưa nói hết, thì từ cửa lớn, Âu Dương Bửu và Âu Dương Nghị, theo sau là Lâm Tuyết Liên đẩy Âu Dương Phàm cùng nghênh ngang đi vào.
Chả là sáng nay, Lâm Tuyết Liên, giả vờ giả vịt đến thăm Âu Dương Phàm.
Vừa đúng lúc, cả nhà hắn đến Lục Gia.
Thế là cô ta tiện chân đòi đi theo luôn.
Ngày hôm qua, cô ta vừa coi tin tức mới biết Tử Thiên đã chết.
Liền nước mắt cá sấu khóc lóc kể lể với mẹ cô ta...đúng là mặt mo.
Đám người Âu Gia, vừa vào tới, thì Triển Hà cũng vừa từ trong bếp đi ra.
Cô mang thuốc cho Mạc Hân.
Tối qua, cô xin cha mẹ ở lại chăm sóc cho Thiếu phu nhân.
Dĩ nhiên cha mẹ cô liền đồng ý.
Còn căn dặn cô phải chăm sóc cho Mạc Hân thật tốt, chu toàn.
"Thiếu Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi." Triển Hà bê chén thuốc đặt trên bàn, nhắc nhở Mạc Hân.
Cô căn bản chả có để ý đến bốn con người kia.
Cái loại khách không mời mà tới.
Âu Dương Bửu đứng đó, nhìn Lục Minh Tử Duệ, ông ta thầm thán phục.
Gia chủ Lục Gia, quả nhiên hơn người.
Lần đầu tiên ông ta mới được thấy mặt.
Thế nhưng qua gần 5 phút, vẫn chưa nhận được lời hoan nghênh của chủ nhà.
Cả đám cứ đứng đực mặt ra mà nhìn.
Giống như là không khí.
Thẹn quá hóa giận, Âu Dương Bửu cất lời.
"Chủ Tịch Lục.
Thái độ này của nhà ông là để tiếp đãi khách nhân hay sao?"
Lục Minh Tử Duệ nhìn hết một lượt cả bốn người, ông đứng dậy, tiến tới trước mặt Âu Dương Bửu.
Thái độ ông cực lạnh nhạt.
"Chủ tịch Âu.
Trước giờ, không ai nói cho ông biết, trước khi vào nhà một ai đó,