“Thật sự là rất thần kì.” Lục Hàn Tình nói tiếp, cũng không tiếp tục đề tài này.
Trong lòng An Á Phi nội thương, giọng điệu này, rõ ràng là không tin chính mình, nhưng là, nói nhiều thì sai nhiều, nếu nói thêm gì nữa, hắn cũng không biết chính mình còn có thể nói ra lý luận kì ba gì, cho nên, vẫn là câm miệng đi.
Tin hay không tin, cũng không phải hắn cứ tiếp tục mở miệng là có thể hóa giải được mọi chuyện.
Loại sợ hãi chuyện này bị vạch trần bị coi là yêu quái sẽ bị thiêu sống ai có thể hiểu?
Tửu lâu Phúc Vận là tửu lâu lớn nhất trấn Bắc Khẩu, có một không hai.
Đứng ở cửa An Á Phi nhìn lên thấy nơi này có bốn tần, thật sự là rất khí phách, bảng hiệu này kim quang lòe lòe, quả thật là muốn chói mù mắt người.
Tử lâu Phúc Vận, vừa nhìn thấy cái tên này liền cảm thấy rất có ý cảnh cùng đặc biệt, phúc vận phúc vận, mây bay mây bay, ngoại trừ ăn cơm, những cái khác đều là mây bay, thật sự là tên rất hay.
Lục Hàn Tình mang ngựa giao cho tiểu nhị tới đón, buồn cười nhìn thấy động tác của hắn, “Như thế nào, còn chưa nhìn đủ sao?”
Hai mắt An Á Phi lóe sáng, “Làm sao có thể nhìn đủ, vàng, sẽ không sợ bị trộm mất sao?” thanh âm rất là mờ ảo.
Lục Hàn Tình cười nhìn bộ dạng tham tiền của hắn, tự nhiên đưa nắm tay hắn dắt đi vào, “Kia không phải vàng, đó chỉ là một lớp kim phấn mỏng mà thôi.”
“A.” An Á Phi rất là thất vọng, « Ta nói làm sao có người có gan lớn như vậy dùng vàng để làm bảng hiệu.”
Thì ra chỉ là tô vàng nạm ngọc bên ngoài mà thôi, thật sự là lãng phí cảm tình.
Hai người được tiểu nhị trực tiếp dắt tới một gian phòng ở lầu ba.
An Á Phi ngồi dựa vào song cửa, nhìn người đi bộ vội vàng ở trên đường.
Đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn thế giới này như vậy, khi ở nhà, hắn rất ít có thời gian đi dạo ở trong thôn, thật sự là lần đầu tiên đi ra ngoài nhìn thấy những hình ảnh này quá mức kinh hãi.
“Có muốn ăn gì không?” Lục Hàn Tình quay đầu hướng An Á Phi hỏi.
An Á Phi quay đầu, đặc biệt chân thành nói: “Người gọi đi, ta nuôi tốt lắm, không có kiêng ăn.” Nói xong rồi thuận tiện tặng kèm một nụ cười sáng lạn.
Lục Hàn Tình yên lặng quay đầu, trong lòng làm sao lại đột nhiên có cảm giác muốn ôm nổi lên cuồn cuộn như vậy?
Tốc độ của đầu bếp tửu lâu Phúc Vân rất nhanh, cơ hồ khi Lục Hàn Tình gọi món xong, một ly trà còn chưa có uống xong, tiểu nhị liền mang theo người bưng đồ ăn lên.
Ngửi thấy mùi, An Á Phi liền thu hồi hứng trí nhìn người đến người đi ngoài cửa sổ, quay đầu rất muốn ăn nhìn về phía đồ ăn trên bàn, thực thơm, tuy rằng đổi thang mà không đổi thuốc, nhưng là, loại hương vị xa cách thật lâu này vẫn làm cho hắn thực hoài niệm, cùng với cực kì muốn hạ đũa xuống.
Trên thực tế hắn cũng thật làm như vậy.
Không đợi Lục Hàn Tình mở miệng nói ăn đi, An Á Phi đã thực tự giác đem chiếc đũa hướng về phía tương giò trên bàn, không chỉ màu sắc mà hình dáng cũng khiến người ta rất muốn ăn, đến ngay cả gân của chân giò cũng làm cho người ta có cảm giác muốn một ngụm nuốt nó vào bụng.
Lục Hàn Tình bị động tác của hắn làm cho dở khóc dở cười, nếu bị An thúc thấy, không chừng còn thực thương tâm, “Ngươi ăn chậm một chút, không ai giành với ngươi.”
An Á Phi nuốt tương thịt ở trong miệng, lúc này mới phát hiện người trả tiền con chưa có động đũa, “Ngươi cũng ăn đi.” Sau đó thuận tay gắp cho hắn một đũa gà xào hẹ hắn cảm thấy hương vị cũng không tồi. “Nếm thử một chút, tuy rằng ta làm thì ăn ngon hơn, nhưng mà món này cũng không tệ lắm.”
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua thịt gà xào hẹ trong bát nhỏ, hai mắt híp lại, mội hơi giơ lên một độ cong, “Hượng vị thật là không tồi.”
Thời điểm ăn được một nửa, An Á Phi mới phát hiện, “Ủa, chỗ các ngươi không có đậu hũ sao?” đậu hũ hành lá, thịt kho đậu hũ, đó là những món ăn rất ngon, làm sao lại không phát hiện? “Ngươi không biết sao?”
“Đậu hũ? Đó là cái gì vậy?” vẻ mặt Lục Hàn Tình nghi hoặc.
An Á Phi khiếp sợ, “Không phải chứ, ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy qua đậu hũ?” Hay là ở nơi này có cái tên khác? “Chính là cái loại, trắng mềm mềm, dùng cây đậu làm ra, hình dạng thoạt nhìn cũng rất mềm.” Thấy bộ dạng đối phương mê mang hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì, An Á Phi trừng lớn con mắt, cảm thấy chính mình có phải đã hỏi một vấn đề nguy hiểm rồi hay không.
Người này không phải sẽ hoài nghi hắn chứ, hắn chính là ăn được đồ ngon liền hỏi ra vấn đề ở trong lòng, căn bản không nghĩ tới vấn đề này có thể làm cho nam nhân thoạt nhìn khôn khéo này hoài nghi hắn hay không.
Quả nhiên vẫn là không thích ứng được.
Đồng thời trong lòng không khỏi cảm khái, thế giới này kỳ quái đến cớ nào, thế nhưng không có đậu hũ đây là món mà mọi người đều thích.
“Ta thật là chưa từng nghe qua đậu hũ gì đó mà ngươi nói.” Lục Hàn Tình nhìn hắn một cái, “Còn có, ngươi lần trước xào khoai tây sợi chua ngọt, ớt ở bên trong, mặc dù có thấy qua, nhưng là chưa thấy qua ai lại cho vào trong đồ ăn.”
An Á Phi ha ha nở nụ cười, đối với điểm này,hắn cũng rất muốn biết, nơi này đồ ăn thực phong phú, trên cơ bản cũng giống như hiện đại, nhưng là nơi này thực thần kì không biết dùng ớt để xào rau, thật sự là thế giới kì ba.
An Á Phi nhìn Lục Hàn Tình, thấy hắn không có hoài nghi chính mình, liền giơ tay sờ sớ cằm, không có đậu hũ, vậy hắn không phải là có thể kiếm tiền rồi sao? Sau đó liền thần kì nghĩ tới Tây Thi đậu hũ.
Phù….
Ni mã đầu lão tử nhất định là có vấn đề. Nếu không làm sao có thể đem Tây Thi đậu hũ một nữ nhân mỹ mạo được tán dương như vậy đặt trên người chính mình chứ.
Lục Hàn Tình nhìn vẻ mặt người đối diện suy nghĩ đến thực xuất thần từ vì diệu đến dần dần khó coi, cười đến thực giống như người bị bệnh thần kinh, chẳng lẽ hắn không biết trên tay chính mình có tương sao? Như thế mà còn rất tự nhiên chùi lên mặt chính mình?
Bàn đồ ăn này, xem ra không thể ăn rồi.
An Á Phi sau khi cười như người bị bệnh thần kinh xong, sau đó hậu tri hậu giác phát hiện, hắn giống như trong lúc vô ý đã đạp hư một bàn đồ ăn còn chưa ăn được mầy miếng, “Cái kia, ta không có cố ý.”
Hắn chính là nghĩ tới cái kia, bị chính mình làm văng lên mà thôi.
Lục Hàn Tình kéo kéo khóe miệng, “Không sao, đổi bản khác là được rồi.”
An Á Phi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời thật đúng là nóng.
“Chúng ta trực tiếp trở về?” An Á Phi nhìn về phía Lục Hàn Tình đi bên cạnh.
Lục Hàn Tình từ tiểu nhị tiếp nhận cương ngựa, “Trở về đi, ngươi không
phải có thói quen ngủ trưa sao.” Tuy rằng hắn cảm thấy người này có thể ngủ ở trên đường, nhưng lúc này hẳn là không có buồn ngủ.
“Chính là ta hiện tại tuyệt không buồn ngủ.” An Á Phi vô tội nháy mắt, hắn hiện tại đều suy nghĩ đến ở trong này đi dạo vài vòng.
Lục Hàn Tình cười xoa xoa đầu hắn, “Đi thôi, ta mang ngươi đi dạo xung quanh.”
Trấn Bắc Khẩu tuy rằng trong tên có một chữ trấn, nhưng mà, quy mô này có thể so sánh với một thành thị nhỏ.
Muốn ở trong một buổi chiều đi hết toàn bộ là không có khả năng, cho nên Lục Hàn Tình chỉ đem An Á Phi đi dạo ở những nơi An Á Phi cảm thấy hứng thú, ví dụ như hiệu thuốc bắc, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng hoa quả khô, những nơi này đều liên quan đến đồ ăn.
Nhìn thấy những gói căng phông trên lưng ngựa, đi dạo không sai biệt lắm An Á Phi cười thật sự thỏa mãn.
Sống lại ở thế giới này làm cho hắn cảm thấy đây là một chuyện rất là thống khổ, ngoại trừ điểm đó, liền chính là, một tay trù nghệ tốt, lại không có nơi cho hắn thi triển.
Gia vị trong nhà rất hữu hạn, mà hắn lại không muốn đi tửu lâu, hắn chỉ qua là bởi vì chính mình thích ăn, mới luyện ra một thân trù nghệ không ai bì được, cũng không phải là bởi vì thích nấu ăn, mới học trù nghệ.
Nhịn lâu như vậy, rốt cục cũng có thể làm tốt hơn để ăn.
“Yêu, hai người cũng thật ân ái.” Một thanh âm ngả ngớn, từ sau lưng truyền vào lỗ tai của hai người An Á Phi. Đương nhiên, người ta không chỉ tên nói họ, An Á Phi cũng không có khả năng quay đầu.
Lục Hàn Tình hơi hơi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thiếu đánh của một nam tử đang ở trên trà lâu một bên, “Ngươi thực nhàn?”
Trong tay nam tử cầm một cái quạt thủy mặc, mặc quần áo tuyết trắng, đầu xuyên một cây trâm bạch ngọc, vài sợi tóc đen ở hai bên tai theo động tác hơi hơi lay động, làm cho người ta không nhịn được phải khen ngợi một tiếng, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng.
Lam Nhan Phi cười đến thực mị hoặc, “Hàn Tình không phải luôn biết ta thực nhàn, làm sao hôm nay còn hỏi như vậy.”
Một đôi mắt hoa đào quét về phía An Á Phi đang cảm thấy hứng thú nhìn một màn này.
Lục Hàn Tình nhếch mi, giọng nói lạnh nhạt, “Mấy ngày không thấy, da mặt của ngươi lại dày thêm vài phần.”
“Phải không? Đa tạ Hàn Tình khen.” Lam Nhan Phi một chút cũng không bị châm chọc làm cho xấu hổ, nhưng thật ra vẫn rất có bộ dạng khiêm tốn “công lực không đủ, vẫn đang cố gắng.”
Khóe miệng An Á Phi run rẩy, da mặt người này không biết phải dày như thế nào mới có thể bị châm chọc như vậy mà giọng nói còn cảm thấy kiêu ngạo.
Lục Hàn Tình kéo An Á Phi ở một bên xoay người, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
“haiz, quả nhiên là có vợ quên bạn bè, thế đạo này thật đúng là làm người ta càng ngày càng không thích nổi.” Rõ ràng giọng nói hắn đang sầu não, lại cứ làm cho người ta nghe xong liên sinh ra cảm giác muốn đi lên đánh người.
An Á Phi không nói gì nhìn về phía vẻ mặt người rõ ràng đã âm trầm vài phần, thấp giọng nói: “Bằng hữu của ngươi?”
Giọng nói của Lục Hàn Tình có chút nghiến răng nghiến lợi, “Ta hy vọng ta cho tới bây giờ chưa từng quen biết hắn.”
Hai mắt An Á Phi sáng ngời, có gian tình, có bát quái.
Lục Hàn Tình nâng tay gõ đầu hắn một chút, “Ngươi thật giống như rất cao hứng?”
An Á Phi lập tức nghiêm mặt, “Làm sao lại vậy, ngươi nhất định là gặp ảo giác?”
Lục Hàn Tình dở khóc dở cười, “Gỉa trang tuyệt không giống.”
An Á Phi nói: “Phải không? Vậy ta lần sau phải thực hiện tốt một chút.”
“Phụt, Hàn Tình, phu lang nhà ngươi thú vị hơn ngươi.” Lam Nhan Phi không biết từ khi nào đã từ trà lâu đi tới phía sau hai người, bỗng nhiên lên tiếng làm An Á Phi nhảy dựng.
An Á Phi giận trừng mắt, ngươi mới là phu lang, cả nhà ngươi đều là phu lang.
Lão tử rõ ràng vừa thấy chính là công.
Lục Hàn Tình nhìn qua, “Như thế nào, hôm nay Thiểu Lan không ở cùng ngươi sao?”
Nghe thấy cái tên này, nụ cười mị hoặc của Lam Nhan Phi hơi cứng một chút, hừ nói: “Ai hiếm lạ hắn ở cùng? Không có hắn ở một bên làm chướng mắt, ta còn tự tại hơn.”
Biểu tình Lục Hàn Tình rõ ràng không tin, “Phải không? Vậy bộ dạng muốn chết của ngươi là vì cái gì đây?”
Lam Nhàn Phi trừng mắt nhìn một cái, nói tránh đi: “Hai ngươi thật là ân ái, cư nhiên trời nóng như vậy mà còn nhàn hạ đi dạo phố.”
“Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta ân ái?” An Á Phi lên tiếng kháng nghị.
Ân ái cái gì, đi dạo phố cũng kêu là ân ái, vậy hắn chẳng phải đã ân ái với rất nhiều người?
“Đương nhiên là hai con mắt của tại hạ đều thấy.” Lam Nhan Phi cười khẽ, đôi mắt hoa đào câu nhân ngón tay xinh đẹp cầm quạt chỉ hướng chính mình.
An Á Phi thấy thật sự rực rỡ, yêu nghiệt, có tin hay không gia đem đôi mắt hoa đào của ngươi hái xuống.
Lam Nhan Phi bị cười đến lưng phát lạnh, hướng Lục Hàn Tình nói: “Đi trà lâu ngôi đi?”
Lục Hàn Tình cự tuyệt rất rõ ràng, “Không đi.”
“Vì sao?” Lam Nhan Phi có chút thất vọng.
“Đương nhiên là chê ngươi là người dư thừa.” Lục Hàn Tình trả lời trắng ra.
An Á Phi ở một bên nhìn hai người ngươi tới ta đi, cảm thấy thú vị, đột nhiên lại có một chút sầu não nho nhỏ, hắn cũng có một bằng hữu có thể nói chuyện với nhau không hề cố kỵ như vậy, thế nhưng, đời này có lẽ sẽ không còn gặp lại được nữa.