Lục Hàn Tình không khỏi bất đắc dĩ, thái độ Phi nhi xem ra cũng không còn rối rắm chuyện quan hệ xấu hổ với a cha hắn, nhưng mà, trong lòng đúng là vẫn còn chút không tự nhiên.
Ví dụ như một tiếng “đại chất tử” vừa rồi, có lẽ lúc Phi nhi vui đùa mà nói ra, nhưng quan hệ rối rắm này, chắc chắn vẫn còn trăn trở trong lòng hắn.
Duyên phận trên thế gian chính là kỳ diệu như vậy làm cho người ta cảm thấy thật là thần kì.
Thân thế a cha từ nhỏ hắn đã biết, bởi vì a cha chưa bao giờ giấu diếm hắn cùng hai đệ đệ, thậm chí ngay cả Đông Viễn, Tây Nam, người hầu trung thành ở bên người bọn họ, cũng đều rõ ràng.
Đối với chấp niệm trong lòng a cha, bọn họ cũng biết, bởi vậy từ lúc nhỏ bắt đầu, bọn họ cũng rất lưu tâm chú ý một ít người ở trong mắt người khác có cử chỉ kì quái.
Hy vọng người nọ chính là đến cùng một nơi với a cha thân kỳ mà xa xôi kia.
Lúc trước khi phụ thân cùng a cha nói với hắn cho hắn cùng công tử nhà ân nhân cứu mạng định hôn, a cha ngay từ đầu cũng không đồng ý, chính là một lần trong lúc vô ý nhìn thấy người cùng hắn đính hôn kia, cái loại tưởng nhớ này, biểu tình bi thương lúc đó làm cho bọn họ khắc sâu trong trí nhớ, cứ thế sau đó lại biết nguyên nhân chân chính, tuy rằng a cha có nói qua, không cần bởi vì hắn mà cùng người không thích đính hôn, dù sao, đây là chuyện cả đời.
Hắn hy vọng bọn họ có thể tìm được người mà mình thật sự thích rồi ở cùng nhau.
Nhưng mà hắn biết, tên An Á Phi này, đối với a cha, nhất định là tồn tại đặc biệt.
Cho nên, hắn đồng ý việc đính hôn này, không chỉ bởi vì thay phụ thân báo ân, cũng là vì a cha hắn. Mà nguyên nhân phía sau này, ngoài trừ vài người thân thiết với nhà bọn họ biết, thì cũng không có người nào biết, người ngoài đều cho rằng hắn thay phụ thân báo ân, không biết rằng, nguyên nhân phía sau mới là chủ yếu.
Chính là không nghĩ tới, ở giữa sẽ có nhiều chuyển biến thần kì như vậy.
Tâm nguyện của a cha đã được đền bù, mà hắn, cũng thiệt tình thích Phi nhi, tuy rằng Phi nhi này đã không phải là phi nhi kia.
Trong lòng chuyển vài vòng, Lục Hàn Tình cuối cùng cũng hóa thành nụ cười sủng nịnh, tiếp tục làm chuyện chưa xong ở trên tay.
Trong khoảng thời gian ngắn, tại nhà bếp nhỏ ấm áp, chỉ có thanh âm thái đồ ăn, cùng với thanh âm đồ ăn cho vào nồi “xèo xèo.”
Đợi cho nhà bếp nhỏ cũng bắt đầu thắp đèn, bên ngoài ẩm ướt lạnh giá cũng dần dần tối xuống, đã có người hầu đến báo với bọn họ, phụ thân cùng a cha của Lục Hàn Tình đã trở lại.
Nhìn thấy từng món đồ ăn trên bàn bay ra từng trần nhiệt khí, mùi hương đồ ăn mê người, Đông Viễn cùng Tây Nam nhịn không được hung hăng hít sâu một hơi, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Tây Nam trộm nhìn đại thiếu gia nhà mình, rất nhanh giơ tay bỏ một miếng vào miệng. Chỉ một lát, hương vị cay nồng cùng xốp mềm tràn ra khoang miệng, làm cho hắn hạnh phúc nheo lại đôi mắt.
Ôi, An công tử làm đồ ăn thật sự là càng ngày càng tốt. Ngay cả ngự trù cũng không thể nào so sánh.
Đông Viễn hơi hơi nuốt một ngụm nước miếng, cũng thực động tâm, chỉ là, nhìn mắt đại thiếu gia nhà mình, chỉ đành đè nén ngón tay rục rịch của mình xuống.
Tây Nam chết tiệt, động tác thật sự quá nhanh. Sớm biết vậy động tác hắn ngay từ đầu nên như vậy.
Lục Hàn Tình lạnh lùng liếc nhìn gã sai vặt không hiểu quy củ, nghĩ thầm có một cửa hàng ở Diêu quốc có vấn đề, vừa lúc thiếu một người đưa thư.
Tây Nam tiếp nhận tầm mắt tính kế của người nào đó, lưng chợt lạnh, không tiền đồ hương phía sau Đông Viễn rụt lui thân mình.
Thiếu gia thật là keo kiệt.
An Á Phi thật ra không chú ý tới không khí giữa ba người lúc đó, giờ phút này hắn đang cúi đầm đem món cuối cùng cá sốt đặt lên bàn.
Nhìn một bàn đồ ăn, An Á Phi cười vừa lòng, rất có cảm giác thành tự vỗ vỗ tay, “Tốt lắm, đem đồ ăn lên được rồi, Tây Nam đi gọi lão gia cùng phu gia nhà ngươi qua đây ăn cơm.”
Đông Viễn cùng Lục Hàn Tình nhận mệnh bắt đầu bưng thức ăn đi đến đại sảnh trong viện.
Bàn ăn đã sớm chuẩn bị tốt.
Lạc Tích có chút không yên đi đến viện của con lớn nhất, khẩn trương dò hỏi Lục Thương ở bên người: “Ngươi nói, Tiểu Phi kêu Hàn Tình bảo chúng ta trở về ăn cơm, có phải là hắn đã không ngại hay không?”
Hắn cũng không quên tính nết của bạn tốt.
Sẽ không phải là gọi hắn về ăn bữa cơm tối cuối cùng đó chứ?
Tưởng tượng khả năng này có thể xảy ra, tâm tình Lạc Tịch nháy mắt bắt đầu lo lắng.
Tiểu Phi, chẳng lẽ tính toán không cùng Hàn Tình một chỗ?
Nhớ tới vẻ mặt khi hai người ở chúng, thực rõ ràng, hai người đều đã có cảm tình với đối phương, nếu nếu vì vậy mà không cùng một chỗ, hắn dám cam đoan, con lớn nhất nhất định sẽ áp dụng thủ đoạn quyết liệt. Hơn nữa tiểu Phi, cũng nhất định sẽ rất khó qua.
“Haiz, ta sao lại giống đứa nhỏ còn hắn là a cha vậy ? » Lạc Tịch ngửa mặt lên trời thở dài, nếu hắn cùng tiểu Phi cùng nhau đến thế giới này, có phải sẽ không có việc này hay không?
Chính là, hắn nếu không đến đây sớm một chút, vậy cũng sẽ không gặp A Thương, vậy cũng sẽ không có Hàn Tình nha.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Lạc Tịch rơi vào vòng tuần hoàn khó khăn gà sinh trứng, hay trứng sinh ra gà.
Lục Thương không nói gì xoa xoa mi tâm của chính mình, trong đầu Tịch nhi lại đang suy nghĩ loạn cái gì rồi?
An Á Phi tựa vào cửa đại sảnh, nhếch mày nhìn bạn tốt ngay cả đi đường còn mơ màng, trong lúc đó ánh mắt rối rắm, ngay cả hắn đứng xa như vậy còn có thể nhìn ra.
Trong lòng thoáng chốc vui vẻ không ít.
Lúc này mới tốt, hắn một người rối rắm không có ý nghĩa.
Lục Hàn Tình rửa xong tay đi ra, nhìn thấy a cha cùng phụ thân nhà mình đến đây, lập tức đi ra ngoài đón, “phụ thân, a cha.”
Lục Thương gật đầu với hắn, tay phải lên ôm lấy phu lang còn đang thất thần hôn nhẹ, thấp giọng kêu: “Tịch nhi, tới rồi.”
Lạc Tịch mờ mịt hoàn hồn, trừng mắt nhìn, còn tưởng đang ở ngoài.
Lục Thương ý bảo hắn nhìn về phía trước.
Tầm mắt Lạc Tịch nhìn qua, liền nhìn thấy bạn tốt đang thảnh thơi dựa cửa, mỉm cười nhìn về phía chính mình, vẻ mặt quen thuộc kia, ánh mắt ấm áp, khóe miệng hơi hơi gợi lên, làm cho hắn lập tức đỏ hốc mắt, “tiểu Phi.”
An Á Phi nghiêng đầu, ý cười nơi khóe miệng càng sâu sắc, thầm nghĩ, người
kia nếu còn bật động thì hắn sẽ tức giận, thật sự là, làm cho người ta không thể không mềm lòng, nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi mở ra hai tay.
Khóe miệng Lạc Tịch cong lên, tuy rằng biểu hiện giống như rất nhỏ nhen, chính là vui sướng ở trong mắt đã bán đứng hắn, cả người liến giãy khỏi cảnh tay ở trên lưng, rất nhanh chạy tới cái ôm ấm áp và quen thuộc kia.
Cảm nhận được ấm áp quen thuộc, Lạc Tịch cọ cọ, nhẹ giọng nói: “Tiểu Phi, đừng tức giận nữa được không.”
An Á Phi cúi đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng. “Buông ra đi, lại ôm nữa, vị kia nhà ngươi sẽ liều mạng với ta.” Khóe mắt An Á Phi nhìn thấy sắc mặt người nào đó trầm xuống, không khỏi có chút buồn cười, đồng thời cũng vui mừng cho bạn tốt có thể tìm thấy người yêu thương mà vui vẻ.
Lục Hàn Tình ghen tị thấy a cha nhà mình chạy vào lòng ngực ai kia đến ngay cả chính mình còn chưa được ôm qua vài lần, dựa vào thoải mái như vậy sao, vị chua ở trong lòng còn chua hơn mấy vại dưa chua trong Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu.
Lục Thương ở một bên cũng oán niệm vô cùng, mấy ngày nay trong lòng trong đầu Tịch nhi đều nghĩ tới Phi nhi, đến ngay cả buổi tối ngủ nằm mơ cũng kêu Phi nhi Phi nhi, nếu không nhìn ra Phi nhi cùng Hàn Tình đã có ý với nhau, hắn liền hoài nghi quan hệ trước kia của Phi nhi cùng Tịch nhi có phải là tình nhân hay không?
Cảm tình tốt, có cần phải ôm chặt như vậy không? Vẻ mặt Lục Thương rét lạnh, đè nén xúc động muốn đi lên tách hai người ra.
Đợi cho hai người tách ra, rốt cục đều ngồi ở bên bàn, lực chú ý của Lạc Tịch liền bị dời đến những món ăn quen thuộc cùng mùi hấp dẫn ở trên bàn, ngay cả ánh mắt dư thừa cũng không có cho Lục Thương vẫn đang oán giận ở bên người.
Lục Hàn Tình thấy không khỏi ở trong lòng rơi nước mắt đồng tình với phụ thân mình, đồng thời lại có một chút cảm giác ưu tư.
Từ sau khi a cha đến, ánh mắt của Phi nhi cũng không để ở trên người hắn, một lòng gắp rau cho a cha, ân cần đến độ đem phụ thân đuổi đi.
“Tiểu Phi, ta lâu lắm rồi không được ăn đồ ăn ngon như vậy.” Miệng Lạc Tịch phình lên, nói chuyện thế nhưng có thể nói rành mạch như vậy.
An Á Phi gắp một khối sườn heo vào trong bát hắn, cười nói: “Đã lâu không được ăn rồi, vậy thì ăn nhiều một chút. Còn có, nói với ngươi rất nhiều lần, miệng có thức ăn không nên nói chuyện, như vậy rất dễ bị sặc.”
An Á Phi bất đắc dĩ múc cho hắn một chén canh, trong mấy bạn tốt, có tên này là không khuôn khổ, tính tình cũng rất trẻ con. Chuyện đã nói qua nhiều lần, ở trước mặt luôn đồng ý, sau đó, nên làm thế nào vẫn làm như vậy.
Không nghĩ tới người đã làm cha người ta, tính tình vẫn không thay đổi như vậy.
“Đã biết. Ngươi làm cá sốt ăn càng ngày càng ngon.” Lạc Tịch hạnh phúc nuốt miệng thịt cá trơn mềm ở trong miệng xuống.
Lục Thương cầm chén lấy hết xương bỏ thịt cá vào trong bát hắn, nói: “Tịch nhi, ăn cẩn thận một chút, đừng nói chuyện, cẩn thận bị hóc xương cá.”
Lạc Tịch vừa định nói không được nói lời xui xèo, miệng còn chưa mở ra, liền ho khan, ni mã, miệng qua đen.
Lục Thương khẩn trương nói: “Tịch nhi làm sao vậy, có phải bị hóc xương cá hay không.”
Lạc Tịch không có cách nào mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng hắn để biểu đạt sự phẫn nộ của chính mình, đều là cái miệng quạ đen của ngươi, nếu không ta sao lại bị mắc xương cá?
An Á Phi nhanh chóng kêu Đông Viễn đến nhà bếp bưng một chén giấm nhỏ lại đây.
Lục Hàn Tình ở một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cho a cha mình, một bên đồng tình nhìn phụ thân đang khẩn trương.
“Tịch nhi, thế nào, xương cá đã xuống chưa? Có muốn tìm đại phu đến xem hay không?” buông chén dấm chua trống trơn trong tay, Lục Thương lo lắng liên thanh hỏi.
Thật vất vả đem xương cá nuốt xuống, Lạc Tịch liền quăng một ánh mắt xem thường qua, thanh âm hung ác nói: “Ngươi câm miệng cho ta, đều là ngươi miệng quạ đen, ngươi nếu không nói ra, ta có thể bị hóc xương cá sao?”
Bộ dạng hung ác này, làm sao có thể là bộ dạng mềm mại lúc trước nằm trong ngực An Á Phi.
Tính tình Lục Thương tốt gật đầu, “Đúng đúng đúng, đều là ta sai, là ta miệng quạ đen, vậy xương cá trong cổ họng Tịch nhi huynh đã xuống chưa?”
Lạc Tịch bĩu môi, không thú vị không tình nguyện gật đầu, thật là, mỗi lần đều như vậy, vô luận hắn phát giận như thế nào, người kia bộ dạng luôn tính tình tốt như vậy. Mặc kệ có phải lỗi của hắn hay không, cũng không quản chính mình có đang gây sự hay không, luôn theo tính tình của mình dỗ hắn.
An Á Phi lắc đầu, nhìn phụ thân Lục Hàn Tình, nghĩ thầm người này thật sự rất tốt.
Không ai so với hắn rõ ràng tích cách quái đản của bạn tốt.
Trước mặt người bên ngoài, bộ dáng luôn là nhu thuận dịu ngoan, nhưng ở trước mặt người chính mình quen thuộc, bộ dạng lại tùy thời xù lông, tính tình có chút nóng nảy, ngẫu nhiên còn thích làm nũng.
Loại tính cách vui buồn thất thường này, từng một lần làm cho mấy người bạn tốt bọn họ sống trong nước sôi lửa bỏng.
Nhớ tới đoạn chuyện cũ kia, An Á Phi đều thầm thở dài.
Thật sự là chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.