“Ngươi làm sao lại ở trong này?” Lạc Tịch vừa thấy người ngồi ở đại sảnh, lấp tức trừng mắt lên, trên mặt làm sao còn có thể nhìn thấy nét vui vẻ khi đi dạo phố vừa rồi.
An Á Phi nghi hoặc nhìn thoáng qua nam tử nho nhã tuấn dật ở trong đại sảnh, nhếch mi nhìn về phía vẻ mặt bất đắc dĩ của Lục Thương từ khi bọn họ tiến vào.
“Tịch nhi.” Lục Thương ngượng ngùng cười cười với An Á Phi, nói: “Tiểu Phi nếu mệt mỏi, nên đi tiểu viện nghỉ ngơi trong chốc lát, Hàn Tình vừa lúc bận rộn xong rồi đang ở bên kia.”
An Á Phi lo lắng nhìn về phía bạn tốt đang xu lông.
Lạc Tịch mìm môi, hướng hắn cười, “Tiểu Phi đi nghỉ ngơi đi, ta có thể đối phó.” Hừ, chỉ là một ngụy quân tử muốn tiền vào nhà hắn mà thôi.
An Á Phi có chút đăm chiêu nhìn qua ba người ở trong sảnh, gật gật đầu, lấy qua những thứ ở trên tay Lạc Tịch xoay người hướng tiểu viện mà hắn ở đi tới, xem ra hắn nên hỏi Lục Hàn Tình một chút.
Bạn tốt tuy rằng nói chính mình có thể xử lý, nhưng nhìn bộ dạng muốn cùng người trong sảnh đánh nhau kia, chuyện tình bên trong, nói vậy cũng không đơn giản như mặt ngoài.
Còn chưa đi vào tiểu viện, An Á Phi liền nghe được một thanh âm quen thuộc, nhất thời cúi mặt, trong mắt hiện lên hàn quang, hắn thật không nghĩ tới, người này thế nhưng chạy tới Lục phủ.
Trong tiểu viện, Lục Hàn Tình lạnh mặt ngồi ở trong đình tiểu viện, đối với thanh âm líu lo bên người không hề để ý.
Tàn khốc trong mắt Kha Mạo Khiêm chợt lóe rồi biến mất, tười cười trên mặt càng ôn nhu, “Hàn Tình, nghe nói hoa mai trong Mai viên nở không ít, tuy rằng còn chưa có tuyết rơi, thế nhưng cảnh sắc nói vậy cũng không tồi, gần đây nếu rảnh rỗi, chúng ta cùng đi thưởng mai đi.”
Lục Hàn Tình lạnh lùng liếc hắn một cái, “ trí nhớ của Kha đại công tử nếu là có vấn đề, nói vậy hẳn là nhớ rõ tại hạ đã có phu lang tương lai, cho dù là thưởng mai, tại hạ cũng phải đi cùng Phi nhi, Kha đại công tử vẫn là đi hẹn với người khác đi, ở Lạc thành này có không ít thanh niên tuấn tú nguyện ý phụng bồi.”
Kha Mạo Khiêm xửng sốt, không nghĩ tới Lục Hàn Tình luôn luôn nói chuyện khách khí với hắn, như thế nào hôm nay lại nói chuyện trực tiếp như vậy, trước kia cho dù khi hắn xuất hiện cũng không bình tĩnh, nhưng chưa bao giờ không khách khí như vậy.
Tươi cười trên mặt Kha Mạo Khiêm chớp mặt cứng lại, chợt khôi phục lại, “Lời này của Hàn Tình là có ý gì, tuy rằng ngươi đã đính hôn, nhưng mà, một ngày còn chưa thành hôn, vậy Hàn Tình vẫn còn tự do, huống chi, hàn mai ở Mai viên rất hợp lòng người, ta cũng chỉ muốn cùng Hàn Tình đi thưởng thức, người khác, làm sao có thể bằng Hàn Tình.”
Khóe mặt Lục Hàn Tình nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, hơi hơi híp mắt, khóe miệng cong lên, nhưng vẻ mặt cũng không dịu dàng, có thể nói ra thành lời, từng chữ từng chữ đâm vào lòng người, nhưng hắn coi như không có cảm giác gì, “Kha đại công tử, ta không biết ngươi coi trọng ta ở điểm nào, mọi chuyện trước kia tại hạ cũng sẽ không so đo, vì thế hôm nay, chúng ta vẫn nên là nói rõ mọi chuyện thật tốt, người Lục Hàn Tình ta thích chỉ có Phi nhi. Ngươi nếu còn yêu quý chính mình, liền không cần lại đến dây dưa với ta, sớm một chút tìm người tâm đầu ý hợp đi.”
Trên mặt Kha Mạo Khiêm trắng bệch, không thể tin người này hôm nay sao lại nói rõ như vậy. Đột nhiên, như nghĩ tới cái gì, giọng nói bén nhọn nói: “Có phải là tên nhà quê kia phải không? Hắn rốt cuộc có gì tốt, Kha gia ta, về gia thế, quyền thế, có cái nào mà không thể so sánh với tên nhà quê kia, ngươi vì sao lại một mực coi trọng hắn? Các ngươi đính hôn chẳng qua là Lục thúc thúc muốn báo ơn mà thôi, Hàn Tình ngươi không nên không nhìn rõ cảm tình của mình như vậy.”
Càng nói về sau, giọng nói của Kha Mạo Khiêm đã muốn nôn nóng lên.
Tại sao có thể như vậy, Hàn Tình hẳn là thích hắn, bộ dạng hắn so với tên nhà quê kia đẹp hơn, gia thế cũng so với tên nhà quê kia tốt hơn, hơn nữa hắn còn có thể cùng Hàn Tình kề vai sát cánh, cho dù là Hàn Tình vào triều cũng tốt, buôn bán cũng tốt, hắn đều có thể làm bạn bên người Hàn Tình.
Cậu cũng đã điều tra qua, Lục gia đính hôn với An gia, chính là bởi vì Lục Thương muốn báo ân cứu mạng. Hắn cũng nhìn ra được, ngay từ đầu Hàn Tình căn bản không thích tên nhà quê kia, chỉ là xuất phát từ đạo hiếu, mới không làm trái ý nguyện của phụ thân, cùng tên nhà quê kia đính hôn.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình đột nhiên lạnh xuống, ngay cả không khí xung quanh cũng bỗng nhiên giảm xuống vài độ, lời nói ra, lại lạnh thấu xương tràn ngập sát khí, “Kha Mạo Khiêm, trước kia ngươi ở trước mắt ta lắc lư, chẳng qua là nể mặt mũi Tả thừa tướng cậu ngươi, ngươi không cần không biết xấu hổ ở trước mặt ta tùy ý chửi bới Phi nhi, Phi nhi không phải ngươi có thể tùy ý nói.”
Phi nhi của hắn cho dù là ở điểm nào, đều mạnh hơn so với người này.
Mặt Kha Mạo Khiêm trắng bệch, môi mấp máy, há mồm muốn nói, lại bị sát khí xung quanh người áp chế di chuyển cũng không dám di chuyển. Chính là, làm đại thiếu gia của Kha gia, cho dù hiện nay hắn bị vây trong hoàn cảnh xấu, kiêu ngạo ở trong xương, cũng làm cho hắn không chịu cúi đầu, “Lục Hàn Tình, ta thích ngươi, mặt kệ ngươi có thích tên nhà quê kia không, ta nói cho ngươi, ta nhất định sẽ gả cho ngươi.”
Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ cần giết cái tên nhà quê kia, Hàn Tình cho dù có thích tên nhà quê kia, thời gian lâu, còn không phải sẽ quên đi tên nhà quê kia sao. Dựa vào thủ đoạn của hắn, còn sợ Hàn Tình cuối cùng không thích hắn sao?
An Á Phi nghiêng người đứng sau một cái cây, nhìn thấy vẻ mặt âm ngoan của Kha Mạo Khiêm đi xa, lúc này mới chậm rãi đi ra khỏi nơi ẩn thân.
Đối với hành động của chính mình, hắn cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt, rõ ràng có thể quang minh chính đại bước vào trong sân, nhưng mà, khi nghe thấy đối thoại của hai người trong viện kia, hắn lại ma xui quỷ khiến núp vào.
Trong mắt An Á Phi chợt lóe qua một chút ảo não, trong lòng không ngừng thầm nói hành động của chính mình vừa rồi thật là khờ.
“Phi nhi, khi nào
thì trở về.” Lục Hàn Tình cười đứng dậy, dấu đi tinh quang trong mắt.
An Á Phi ho khan một tiếng, thấy tươi cười trên mặt người này, đột nhiên nhớ tới lời thổ lộ vừa mới nghe kia, trên mặt không khỏi có chút nóng, “Ta vừa rồi thấy Kha Mạo Khiêm không vui lắm đi ra, sao vậy, ngươi đã làm gì hắn sao?”
Trong lòng Lục Hàn Tình buồn cười, Phi nhi rõ ràng nghe thấy từ đầu đến cuối đối thoại của hai người bọn họ, lại có thể không biết hắn làm gì Kha Mạo Khiêm. Đương nhiên, hắn sẽ không để cho Phi nhi biết hắn ngay từ đầu đã phát hiện chuyện Phi nhi nghe lén, nếu không, khôn khéo như Phi nhi, không phải lập tức đoán được những lời vừa rồi hắn nói là cố ý nói ra.
Trong lòng chuyển vài vòng, Lục Hàn Tình cười đến thật vô tội, “Ta có thể làm gì hắn, chỉ là nói vài lời nói thật mà thôi.”
Lục Hàn Tình cười híp mắt nhìn về phía người đang bình tĩnh ở bên cạnh, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, “Ngươi nên biết, đầu năm nay, những lời nói thật, đều không được người thích.”
An Á Phi giống như vô tình hỏi: “Ờ, ngươi nói lời nói thật gì với hắn?”
Trong lòng cũng tìm cớ để giải thích cho hành động của mình giờ phút này, hắn mới không muốn nghe người này nói lời thật lòng đâu, khụ, tuyệt đối không phải.
Trong lòng Lục Hàn Tình giờ phút này cười muốn điên rồi, quả nhiên, tuy rằng tính tình tam đệ có thời điểm không dựa vào được, thế nhưng điểm quan trong hôm nay làm rất tốt, tiền tiêu vặt tháng này liền cho hắn gấp đôi.
Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua vẻ mặt người bên cạnh không ngừng do dự, ý cười trong mắt càng sâu, nếu giờ phút này An Á Phi quay đầu lại, nhất định sẽ nhìn ra cái gì, chính là lúc này hắn một lòng nghĩ vừa rồi nghe lén nghe được lời thổ lộ kia, bỏ lỡ mất ý cười trong mắt người nào đó khi gian kế thực hiện được.
Lục Hàn Tình ra vẻ bất đắc dĩ, “Phi nhi, ngươi nếu muốn nghe những lời thật lòng, ta đương nhiên nguyện ý từng chữ từng chữ nói cho ngươi, chính là, ngươi xác định sau khi nghe xong sẽ đối với ta thế nào không?”
Trong lọng lại nhịn không được cười ha hả, vẻ mặt của Phi nhi thật sự đáng yêu.
An Á Phi nhíu lại hai mắt, “Ngươi còn sợ ta sẽ đối với ngươi như thế nào? Nói nhanh lên.”
Lục Hàn Tình thở dài, được rồi, “Nhưng mà Phi nhi nghe xong lời ta nói, nhất định không cảm thấy ta nói năng tùy tiện mới tốt.”
An Á Phi hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không nói, làm sao biết được ta sẽ nghĩ ngươi nói lời tùy tiện.”
Lục Hàn Tình lặng lẽ chắp tay ra phía sau, rất nhanh nắm tay, sợ chính mình lại quá mức vênh váo lại bật cười, “Ta vừa rồi nói với Kha Mạo Khiêm, ta kiếp này chỉ thích một mình Phi nhi, cũng chỉ lấy Phi nhi, kêu hắn không cần phải quấn quít lấy ta.”
Câu nói kế tiếp, Lục Hàn Tình vô tình nói rất thật tình.
Hắn đối với nguyên thân của khối thân thể này, cũng không có cảm tình, chân chính làm cho hắn động tâm, chỉ có người tính tình ngay thẳng cùng thông minh lãnh đạm ở trước mặt này.
Lục Hàn Tình mỉm cười nhìn sắc mặt người trước mặt đã ửng đỏ, động tình vươn tay đem người kéo vào trong lòng ngực chính mình, nhẹ giọng còn nghiêm túc nói: “Phi nhi, ta thích ngươi, ta biết ngươi nhất thời còn không thể chấp nhận chuyện ngươi cùng ta một chỗ, ta không gấp, ta có thể chờ, a cha nói qua, ở thế giới các ngươi, đại đa số nam tử đều thích một sinh vật tên là nữ nhân, ta mặc dù không biết sinh vật tên nữ nhân đó có gì tốt, chính là, ta đồng ý chờ ngày ngươi đồng ý chấp nhận ta, ta cũng tin tưởng, ta so với sinh vật tên là nữ nhân kia càng thích hợp với ngươi hơn.”
Trong ngực ấm áp mà quen thuộc, bên tai vang vọng tiếng tim đập trầm ổn mà kiê định, được nam nhân nhẹ nhàng kéo vào lòng còn nhẹ giọng nói lời tình tứ.
Không thê ngăn chặn ngọt ngào như dòng suối nhỏ chảy qua mạch máu toàn thân, cuối cùng tập trung vào trái tim đập không ngừng.
An Á Phi giơ tay đè lại trái tim đang đập rất nhanh của chính mình, trong mắt tràn đầy vui sướng, gương mặt tuấn nhã bình thường luôn lạnh nhạt trước mặt người ta, lúc này lại đang tươi cười hạnh phúc.
Chưa bao giờ biết, được một người thổ lộ, cũng là một chuyện khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc và vui mừng như vậy.
Thân là người An gia, xung quanh người chưa bao giờ thiếu người thương mến, cũng không thiếu người thổ lộ với hắn.
Trong đó, không ít người thổ lộ so với nam nhân trước mặt đang ôm chính mình còn muốn động tâm hơn, càng nhiều tình ý hơn, chính là, cho dù những người đó thể hiện tình yêu cỡ nào trước mặt mình, hắn cũng chưa động tâm qua,
Mà lời nói của nam nhân trước mắt, đơn giản làm cho hắn cảm thấy không có gì thu hút, lại cố tình làm cho tim hắn đập không ngừng.
An Á Phi cong lên khóe miệng, hẹ ra một độ cong sung sướng vừa lòng.
Nếu người ta đã thổ lộ trắng ra với hắn, vậy hắn sẽ miễn cưỡng kéo dài chuyện giải trừ hôn ước.
Không biết đang lúc tình ý kéo dài mà Lục Hàn Tình biết được giờ phút này trong lòng An Á Phi suy nghĩ cái gì, trên mặt còn có thể treo nụ cười ung dung thâm tình như vậy hay không?