Ngụy Hạ Tường rất có thâm ý nhìn vẻ mặt bị ức hiếp của An Á Phi, lại quay đầu nhìn đứa con lớn nhất của chính mình, nhất thời có chút tiếc rèn sắt không thành thép.
Là một lễ bộ thượng thư, ngay cả một tiểu tử ở nông thôn so ra còn kém, vậy mà còn dám mơ tưởng đến vị trí kia. Hắn là người làm cha, chẳng lẽ sẽ không hỏi qua đứa con của chính mình muốn cái gì sao? Hơn nữa thủ đoạn trắng trợn như thế, thật sự nghĩ người Lục gia là tên ngốc hay sao?
An Á Phi cảm giác được tầm mắt của ông cụ đến từ bàn chủ, hơi hơi nghiêng người, đem thân thể của chính mình càng gần bên Lục Hàn Tình.
Lục Hàn Tình cảm thấy được chuyện tình cũng kém không nhiều lắm, Phi nhi diễn cũng đủ rồi, liền hợp thời đứng dậy, bộ dáng thương tiếc đem An Á Phi đang bị khi dễ kéo vào trong lòng ngực, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì, bởi vì thanh âm rất thấp, cũng không có người nào có thể nghe được.
Cả người An Á Phi đều vùi vào trong lòng ngực Lục Hàn Tình, hai vai run rẩy, giống như là đang khóc. Khiến cho không ít người lộ ra vẻ mặt đồng tình.
Cũng làm cho vẻ mặt của không ít người càng khó nhìn thêm vài phần.
Trong đại sảnh hơn nửa ngày cũng không có thanh âm gì, cũng không có động tĩnh lớn gì. Mấy người bình tĩnh, cũng là nhẹ nhàng ăn thức ăn trên bàn, thuận tiện nhếch lỗ tai lên nghe diễn.
Đợi cảm xúc của An Á Phi trong lòng ngực ổn định một chút, Lục Hàn Tình lúc này mới ngẩng đầu, vẻ mặt lãnh đạm, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn Tào Tử Tĩnh bộ dạng điềm đạm đáng yêu trước mặt, rồi lại mang theo vài phần phẫn hận, “Tào công tử, năm đó tại hạ chỉ qua là đi ngang qua, thuận tay làm, không đảm đương nổi lòng biết ơn trịnh trọng hôm nay của ngươi. Về phần vừa rồi Phi nhi có hành động nào không vừa lòng ngươi, mong rằng ngươi đừng so đo.”
Thanh âm mặc dù lạnh nhạt, bên trong lại mang theo xa cách, cũng làm cho người khác nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt Kha Mạo Khiêm phức tạp, cùng lúc vui khi nhìn thấy Tào Tử Tĩnh kinh ngạc, cùng lúc thấy Lục Hàn Tình lại để ý tên nhà quê kia như thế, mà tâm sinh ghen ghét cùng không cam lòng.
Tào Tử Tĩnh há mồm, còn muốn nói cái gì, lại nghe thấy một thanh âm già nua không mang theo cảm xúc vang lên: “Tốt lắm, tất cả dừng lại đây đi, còn không chịu quay về vị trí của ngươi ngồi xuống.”
Lên tiếng không phải người khác, đúng là người ngay từ đầu không lên tiếng, diễn viên chính hôm nay, thọ tinh lão thượng thư Ngụy Hạ Tường.
Chỉ thấy trên khuôm mặt của lão thượng thư không có tình tự gì, hai mắt dừng ở trên người Ngụy Thành ở một bên, lại quét mắt nhìn Lục Hàn Tình còn đang ôm ấp An Á Phi, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Tào Tử Tĩnh đứng ở trước người Lục Hàn Tình không nhúc nhích, “Như thế nào, ngay cả lời nói của ta cũng không nghe sao?”
Vẻ mặt Tào Tử Tĩnh giật mình, có chút không rõ vì sao đại gia gia không giúp hắn, mang theo ánh mắt tủi thân mà khẩn cầu nhìn về phía a gia người hiểu rõ mình nhất, đã thấy a gia đang hướng chính mình nháy mắt.
Tào Tử Tĩnh cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt. Biết hôm nay chính mình sẽ không được như nguyện ở trong thọ yến của đại gia gia làm cho người ta hiểu lầm hắn cùng Lục Hàn Tình có quan hệ gì, theo như kế hoạch mà tiến vào Lục gia.
Không cam lòng trừng mắt An Á Phi vẻ mặt so với hắn còn tủi thân hơn, thấy thế nào cũng làm cho người ta chán ghét.
Lúc gần đi, một đôi mắt ngập nước còn rất thâm tình nhìn Lục Hàn Tình, hy vọng Hàn Tình ca ca có thể lên tiếng.
Lục Hàn Tình sẽ cho hắn như nguyện sao?
An Á Phi nghiêng đầu, đem khuôn mặt muốn cười của mình trốn vào trong lòng ngực Lục Hàn Tình, ni mã, có cần phải lưu luyến không rời như vậy không?
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ giơ tay vỗ nhẹ vào người đang run rẩy ở trong lòng ngực.
Lam Nhan Phi thực kinh ngạc nhìn Lục Hàn Tình ôm An Á Phi, người này, là người mà hắn quen biết An Á Phi nhát gan thẹn thùng sao?
Lần trước gặp lại ở trấn Bắc Khẩu, hắn còn có cảm giác như vậy, hôm nay lại làm cho trong lòng hắn càng hiện lên ngạc nhiên cùng nghi ngờ.
Khi hắn quen biết An Á Phi, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, ôn ôn nhu nhu, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tình mang theo xấu hổ cùng sợ hãi. Cũng không phải chưa thấy qua phản ứng của hắn khi bị người khác ức hiếp, kia thật đúng là rất yếu đuối, biểu hiện hôm nay, thật sự là cùng biểu hiện của hắn trước kia khác một trời một vực, coi như hai người khác nhau.
Ti Thiểu Lan nhéo nhéo tay người bên người, thấy hắn nhìn về phía chính mình, nhẹ nhàng hướng hắn lắc lắc đầu.
Hắn cũng phát hiện An Á Phi hiện giờ không giống, chính là, hắn lại cảm thấy, còn hơn An Á Phi trước kia, nhưng thật ra hắn lại cho rằng càng thêm xứng đôi với bạn tốt.
Cũng không phải nói trước kia không tốt, mà tính tình quá mức yếu đuối.
Thân là phu lang đại thiếu gia Lục gia, tình tính quá mức yếu đuối, cũng không phải là chuyện tốt.
Lục gia tuy rằng không có lục đục nhà cửa với nhau, lại bởi vì nguyên nhân thân phận bối cảnh, không thể tránh né phải nhận được chú ý cùng nịnh bợ ở khắp nơi.
Nếu tính tình quá mức yếu đuối, khi đối mặt với những người giảo hoạt như hồ ly, chỉ có thể bị người khéo léo đả kích không thể đánh trả, cuối cùng còn có thể liên lụy đến Hàn Tình.
Tuy rằng không biết hiện giờ An Á Phi là xảy ra chuyện gì, có thể thấy bạn tốt cũng không có phản ứng gì, có thể nghĩ, bên trong còn có chuyện tình tạm thời không thể nói cho bọn họ biết.
Bữa tiệc cũng đến thời gian chấm dứt, mấy người An Á Phi cùng Lục Hàn Tình đều lần lượt cáo từ rời đi, Lam Nhan Phi cùng Ti Thiểu Lan lúc gần đi còn liếc mắt nhìn qua Lục Hàn Tình, Lục Hàn Tình không sao cả gật gật đầu.
Lạc Tịch bị Lục Thương lôi kéo trở về Lục gia.
Kha Mạo Khiêm lúc gần đi không cam lòng nhìn phương hướng hai người An Á Phi biến mất, vẻ mặt âm lãnh.
Càng tới gần mùa đông, sắc trời cũng nhanh tối hơn. Trong xe ngựa âm như xuân, mà ngoài xe ngựa, cũng se se gió lạnh. Mấy ngày liền có ánh nắng, cũng không chiếu ra được chút ấm áp nào.
An Á Phi tựa vào trên người Lục Hàn Tình, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Lục Hàn Tình nắm tay hắn, một ngón tay một ngón tay tinh tế vuốt ve, cẩn thận cảm thụ cảm xúc nhẵn nhụi trong lòng bàn tay.
Lục Hàn Tình hơi
gợi lên khóe miệng, thầm nghĩ, xúc cảm như vậy vẫn thích hợp với Phi nhi hơn.
Trong xe ngựa thực im lặng, ấm áp thản nhiên quanh quẩn bên hai người.
Từ sau khi Lục Hàn Tình hướng An Á Phi thổ lộ, hai người trong lúc ở chung, còn hơn dĩ vãng, càng tự nhiên mà thân mật hơn, ít chia ra cùng không hiểu nhau.
Sau một lúc lâu, xe ngựa ngừng lại, An Á Phi mở to mắt, “Tới rồi?”
Lục Hàn Tình nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, “Không, vừa rồi cùng Nhan Phi và Thiểu Lan hẹn gặp mặt một chút.” Vừa nói vừa kéo sát quần áo trên người An Á Phi lại, để ngừa đi ra ngoài bị cảm lạnh.
Thời tiết hiện tại cũng không so với xuân hạ, đúng là thời điểm lạnh, nhất là lúc trắng đen xen kẽ như thế này.
An Á Phi tùy ý để Lục Hàn Tình sửa sang lại quần áo cho chính mình, sau khi thiếu đi vài phần kì cục cùng không được tự nhiên ban đầu, tình cảm của hai người trong lúc đó càng trong sáng, những hành động thân mật này, lại làm cho hắn ngoài ý muốn hưởng thụ.
Có đôi khi hắn nghĩ, lúc trước, hắn là như thế nào lại có tâm tình muốn xa lánh Lục Hàn Tình đây?
Rõ ràng người này ôn nhu đến chết người, khi đó hắn, cũng là người đầu tiên chối bỏ người này.
Thế nhưng, mặc cho ai đột nhiên biết đối tượng định hôn với mình lại là nam nhân, chỉ cần không phải ngay từ đầu đã xác định tính hướng của chính mình rõ ràng, phản ứng đầu tiên, hẳn đều là từ chối đi.
Hắn chỉ là làm ra phản ứng bình thường mà thôi.
Hiện giờ nghĩ lại, lại cảm thấy hành động trước kia, như thế nào lại có cảm giác là dục cự còn nghênh?
An Á Phi bị ý nghĩ của mình làm cho tức cười, đừng nói, hiện giờ xem ra thật là có chút giống.
Lục Hàn Tình cười nhìn về phía hắn, “Cười cái gì.”
An Á Phi cũng không giấu diếm hắn, cười nói: “Ta nghĩ lúc ta mới đến đây, lúc ấy ở chung với ngươi, liền cảm thấy chính mình là dục cự còn nghênh.”
Tuy rằng thực rõ ràng xa cách, nhưng mà thái độ cũng không kiên định.
Lục Hàn Tình hình như cũng nghĩ tới cái gì, ý cười trên mặt càng sâu sắc, “Phi nhi khi đó so với hiện tại đáng yêu hơn.”
An Á Phi nhếch mi, “Ngươi là nói, ta hiện tại không đáng yêu ? »
Không đúng, ni mã đáng yêu sao có thể hình dung cho nam nhân, hắn thật sự càng sống càng thụt lùi rồi. Hiện tại điểm chú trọng hoàn toàn không phải cái này.
An Á Phi run rẩy khóe miệng một chút, yên lặng đem não của chính mình chỉnh về đường ngay.
Lục Hàn Tình có lẽ là nhìn ra suy nghĩ lúc này của An Á Phi, không khỏi cười nhẹ ra tiếng, Phi nhi của hắn, làm sao lại không đáng yêu, quả thực lúc nào cũng đáng yêu.
An Á Phi trực tiếp xem thường, lười cùng người này rối rắm vấn đề đáng yêu hay không đáng yêu.
Hai người xuống xe ngựa, nhìn thấy một cửa lớn sơn đỏ, hai hộ vệ ở vừa thấy Lục Hàn Tình đến, cũng không cần thông báo, liền trực tiếp mở cửa, cung kính mời hai người đi vào.
An Á Phi biết, ngay từ đầu bọn Lam Nhan Phi đã dặn dò trước.
Sau cửa chính ngoài ý muốn lại là một mảnh rừng trúc yên tĩnh, ở giữa có một con đường lát đá vụn quanh co khúc khuỷu không biết chạy tới nơi nào.
Lúc này lá trúc vẫn như cũ xanh biếc, trên mặt đất có không ít lá cây rơi, không biết chủ nhân tòa nhà có ý không cho người quét, hay là hạ nhân trong nhà lười biếng?
Thế nhưng hắn đoán, hơn phân nửa là ý trước.
Chân dẫm nát những mảnh lá trúc, hơn nữa bầu không khí im lặng, ngẫu nhiên ở trước mắt rơi lả tả xuống vài phiến lá trúc, sự yên lặng thật thú vị, đột nhiên lủi vào trong đầu An Á Phi.
An Á Phi ngửa đầu nhìn lên trên, ánh mặt trời chiếu xuống, đường đá nhỏ được ánh mặt trời chiếu vào tạo thành một lớp voan mỏng, trong rừng trúc có vài vết lốm đốm thưa thớt.
Bầu không khí vắng vẻ mà im lặng như vậy, đại khái chỉ có bốn chữ sự im lặng thú vị mới có thể hình dung chuẩn xác đi.
Lục Hàn Tình kéo An Á Phi đi theo con đường đá nhỏ, chung quanh rất ít nhìn thấy kiến trúc khác, coi như cả tòa nhà đều được rừng trúc này bao phủ.
An Á Phi tuy rằng không tình nguyện đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, lại không chịu nổi hiếu kì ở trong lòng, hai người bọn họ đã đi hết thời gian một chén trà nhỏ, thế nhưng ngoại trừ rừng trúc ở xung quanh, lại không nhìn thấy khiến trúc hoặc người khác, điều này làm cho lòng hắn rất là tò mò, tòa nhà này, rốt cuộc là của Lam Nhan Phi hay là Ti Thiểu Lan, làm sao lại xây dựng một tòa nha như vậy?
Còn có, ngôi nhà này thật sự đều là trúc xanh biếc sao?
“Lục Hàn Tình, ngôi nhà này là của ai?”
Lục Hàn Tình cười, liền biết Phi nhi sẽ hỏi lời này, “Là Nhan Phi.”
An Á Phi gật đầu, lại nói: “Ngôi nhà này toàn là trúc sao?”
Lục Hàn Tình cho hắn đáp án khẳng định, chính là lần này không đợi An Á Phi hỏi tiếp, liền nói luôn: “Ngôi nhà này là Thiểu Lan cố ý vì Nhan Phi mà xây.”
An Á Phi nhếch mày, nhớ tới tình hình ở chúng của hai người kia, cùng với vài lần gặp không nhiều lắm, tính tình Lam Nhan Phi biểu hiện ra ngoài. An Á Phi hiểu rõ gật đầu, hoàn cảnh giống như vậy, đích thật sẽ làm cho Lam Nhan Phi thích.