Từ trúc viện đi ra, sắc trời đã tối đen. Trên trời đừng nói là ánh trăng, đến ngay cả chấm nhỏ cũng không có một viên. Mây đen dày đặc che kín tất cả ánh sáng.
Gió thu rét lạnh đột nhiên hoạt động mạnh lên, giống như là muốn thả ra mạng sống của nó.
Cho dù ngồi ở trong xe ngựa, cũng có thể nghe được tiếng gió ồ ồ ngoài cửa sổ. Nếu một người ở trong một căn phòng to lớn như vậy, cũng ở trong ban đêm, chắc là sẽ kinh hãi xanh mặt.
Lục Hàn Tình ôm An Á Phi, hai người thân mật nằm cùng nhau, nhiệt độ cơ thể thông qua nơi tiếp giáp với nhau mà truyền qua lại.
An Á Phi nhắm mắt lại tựa vào trong lòng ngực Lục Hàn Tình, mặc cho ngón tay của chính mình bị bàn tay lớn dày rộng ấm áp của người nọ nhiều lần vuốt ve ngắm nghía. Trong xe thực im lặng, hai người đều không nói chuyện.
Lục Hàn Tình nghĩ đến những chuyện bạn tốt điều tra, nếu là sự thật, vậy hắn phải tiến cung tìm hoàng thúc phụ bàn bạc một chút.
Việc này ảnh hưởng rất rộng rãi, tại thời điểm này, nếu xử lý không thỏa đáng, liền dễ dàng tạo thành cơ hộ cho Diêu quốc, làm cho Lương Nguyệt quốc bị rơi vào thế yếu. Nếu Diêu quốc nắm chắc cơ hội này, không chỉ nhân cơ hội tập kết binh lực đối phó Đại Yến quốc, còn có thể phân ra một bộ phận nhân lực đến quấy rầy biên cảnh Lương Nguyệt quốc, khiến cho Lương Nguyệt không thể phái binh đi giúp đỡ Đại Yến.
An Á Phi cũng nghĩ đến những chuyện báo thù xưa vừa nghe được.
Mặc dù như thế, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng hơi thoải mái một chút, ít nhất cũng biết Tào Tử Tĩnh đối với Lục Hàn Tình không phải thật sự có ý tứ, chẳng qua là muốn trả đũa Kha phủ cùng thừa tướng phủ mà thôi.
Hắn mặc dù không sợ Tào Tử Tĩnh, nhưng cũng không muốn cho bạn tốt cùng Lục gia thêm phiền toái, nhất là sau khi nghe được tin tức Ti Thiểu Làn nói, hắn vô cùng may mắn hôm nay không có đắc tội với phủ thượng thư.
“Phi nhi suy nghĩ cái gì.” Không gian tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau, Lục Hàn Tình đột nhiên lên tiếng.
An Á Phi mở to mắt, cảm thán nói: “Không nghĩ tới hôm nay lại nghe được một chuyện báo thù cẩu huyết phức tạp như vậy, nếu ở thế giới kia của chúng ta, tuyệt đối sẽ trở thành tư liệu kịch truyền hình rất tốt.”
Lục Hàn Tình nghe vậy liền mỉm cười, tuy rằng không rõ kịch truyền huỳnh trong miệng Phi nhi là cái gì, lại có chút đồng ý ở hai chữ phức tạp hắn nói ra.
Về phần cẩu huyết?
“Phi nhi, cẩu huyết cùng chuyện xưa này có quan hệ gì?” trong miệng Phi nhi có một số từ ngữ hắn nghe không hiểu, trước kia cũng không nghe a cha nói qua.
An Á Phi bỗng nhiên buồn cười, “Cẩu huyết cùng chuyện xưa này không có vấn đề gì? Chính là ở nơi chúng ta, giống Kha gia, Tào gia, thừa tướng phủ cái loai rắc rối phức tạp này có rất nhiều tương đồng, chuyện tình cho dù có thay đổi muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, định nghĩa cẩu huyết, cũng chính là ngoài dự đoán của mọi người, rồi lại lưu tâm nội dung ở bên trong.”
Cũng không biết hắn giải thích như vậy có đúng không? Cho dù lời nói không đúng, ý tứ cũng sơ sơ như vậy đi.
An Á Phi không xác định thầm nghĩ, khụ, dù sao hắn cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu kể lại chuẩn xác, hắn cũng không có cách nào.
Lục Hàn Tình tuy rằng không phải thực hiểu được, nhưng cũng có thể hiểu được sơ sơ cái gì gọi là cẩu huyết ở trong miệng hắn. Chung chung là có rất nhiều thoại bản nói về quan hệ tình cảm phức tạp dây dưa không ngớt của thiếu gia công tử?
An Á Phi giải thích xong cũng không nói gì nữa, mà là ở trong lòng sắp xếp lại đoạn cẩu huyết loạn một đoàn mà hôm nay hắn nghe được.
Kỳ thật nguyên nhân gây ra mọi chuyện vẫn là bởi vì phu lang thừa tướng Nguyên Hằng.
Năm đó Nguyên Hằng thích Lục Thương, mà Lục Thương chỉ yêu Lạc Tịch, Nguyên Hằng tâm cao khí ngạo, tâm tồn oán hận, liền nghĩ muốn trả thù người ở giữa nối dây tơ hồng cho Lục Thương và Lạc Tịch là a cha Ti Thiểu Lan, là Lí Liên Anh.
Mà ngay lúc đó, Nguyên Hằng lại cơ duyên xảo hợp kết bạn với Tả Trung Hồi vừa mới qua năm mới được thăng lên làm thừa tướng. Thế nhưng khi đó Tả Trung Hồi đã có hôn sự với một công tử, Vương Liễu Chi, một công tử hiền hậu dòng dõi thư hương.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, ghen tị cừu hận ở trong lòng Nguyên Hằng giống như dây cung đã kéo căng. Sau đó Nguyên Hằn liền thiết kế hãm hai Vương Liễu Chi, Vương Liễu Chi mạng lớn, cũng không chết, ngược lại lúc ấy được Tào Uy từ Đại Yến đến Lương Nguyệt quốc buôn bán cứu.
Thời điểm Tả Trung Hồi tìm Vương Liễu Chi, Nguyên Hằng lợi dụng hình tượng bạn tốt ôn nhu săn sóc thường xuyên xuất hiện ở bên người hắn, còn thường thường trợ giúp cho việc tìm Vương Liễu Chi.
Không thể không nói hành động cùng tâm cơ của Nguyên Hằng thật sự là cao, không chỉ không lưu lại dấu vết, thậm chí ở bên Tả Trung Hồi còn có thể chiếm được một tia tình cảm tốt.
Nhưng một tia hảo cảm này không thể làm cho Tả Trung quay về lấy hắn.
Tả gia cùng Vương gia mặc dù không phải môn đăng hộ đối, nhưng mà Tả Trung Hồi cùng Vương Liễu Chi quen biết nhau ở trường tư thục, nói một câu thanh mai trúc mã cũng không quá đáng. Nguyên Hằng làm sao trong thời gian ngắn lại có thể giành lấy được.
Về phần Tả Trung Hồi làm sao lại cưới Nguyên Hằng, không thể không khen một tiếng Nguyên Hằng tâm cơ.
Tả Trung Hồi dưới sự quấy rối của Nguyên Hằng, nghĩ lầm Vương Liễu Chi đã chết, tuy rằng tâm vẫn còn nghi hoặc, nhưng lại rơi vào bẫy của Nguyên Hằng cố ý thiết lập, nghĩ lầm Vương Liễu Chi đã thật sự chết.
Tâm như tro tàn Ta Trung Hồi quay về say rượu một trận, mà Nguyên Hằng tại nơi đó, tóm được một cơ hội. Kỳ thật cũng chính là cái gọi là say rượu loạn tính, đương nhiên, trong đó, cũng có không ít chuyện lộn xộn.
Tả Trung Hồi say rượu, bị Nguyên Hằng bỏ thêm vài thứ.
Sau khi tỉnh rượu Tả Trung Hồi tuy rằng hết sức hối hận, rồi lại đối với Nguyên Hằng có áy náy, liền sau đó, cưới Nguyên Hằng. Dù sao không có Vương Liễu Chi, lấy ai, đối với hắn mà nói, cũng đều không sao cả.
Mà Vương Liễu Chi bên kia, bởi vì trọng thương hôn mê, lại được Tào Uy chăm sóc rất tốt, bỏ lỡ mất thời cơ nói rõ chân tướng với Tả Trung Hồi.
Sai sót ngẫu nhiên, khiến cho kế hoạch của Nguyên Hằng thuận lợi tiến hành.
Vương Liễu Chi sau khi biết, cũng là tâm như tro tàn, Tào Uy ở trong đó sắm vai diễn cũng có chút giống Nguyên Hằng. Chính là Tào Uy là thật lòng, còn Nguyên Hằng là có mục đích riêng.
Sau đó Vương Liễu Chi gả cho Tào Uy, đi theo trở về Đại Yến, cũng hai năm sau vì Tào Uy sinh hạ một đứa con, cũng chính là Tảo Tử Tĩnh.
Mà a cha Tào Uy, không phải ai khác, đúng là thân đệ đệ Ngụy Hạ Vân của lễ bộ thượng thư Lương Nguyệt Quốc Ngụy Hạ Tường.
Mọi chuyện theo lý thuyết, nên dừng tại nơi này.
Thế nhưng là ý trời.
Bốn năm trước, thân là thừa tướng Lương Nguyệt quốc Tả Trung Hồi phụng hoàng mệnh đi sứ Đại Yến, trong lúc đi sứ ở Đại Yến kia, Tả Trung Hồi lại tình cờ gặp được Tào Tử Tĩnh mười hai tuổi.
Như ban đầu đã nói, Tả Trung Hồi cùng Vương Chi Liễu quen biết từ hồi ở trường tư thục, đối với Vương Chi Liễu, Tả Trung Hồi thời thời khắc khắc đều ở trong xương.
Mà Tào Tử Tĩnh cùng với a cha Vương Chi Liễu khi còn trẻ lại rất tương tự, không nói đi ra từ một khuôn mẫu, cũng có tám chín phần giống nhau.
Có thể nghĩ, sau khi Tào Tử Tĩnh cùng Tả Trung Hồi gặp nhau, trong lòng Tả Trung Hồi liền trào dâng sóng lớn như thế nào.
Tả Trung Hồi sau khi gặ được vị công tử có nét tương tự Vương Chi
Liễu thời niên thiếu, phần tưởng niệm khắc cốt ở trong lòng liền bị kích phát ra, ý muốn đi làm quen, thế nhưng trong người hắn có hoàng mệnh, còn chưa kịp hành động, thời gian ở Đại Yến liền kết thúc, rơi vào đường cùng đành phải về Lương Nguyệt quốc trước, nhưng bộ dạng Tào Tử Tĩnh, cũng đã muốn khắc vào lòng hắn.
Đương nhiên nếu vậy thì không tính. Dù sao hai quốc cũng coi như cũng rất xa, Tả Trung Hồi lại là thừa tướng của Lương Nguyệt quốc, nếu không phải có hoàng mệnh, hắn cũng không có cách tùy tiện đi đến Đại Yến.
Chuyện sau này xảy ra, chỉ có thể kêu một tiếng vận mệnh.
Cùng năm đó, thân thể lão thượng thư không khỏe, Ngụy Hạ Vân trước tiên đến Lương Nguyệt quốc, Vương Liễu Chi theo gia đình tới sau.
Lúc ấy Tào Tử Tĩnh mười hai tuổi đi theo a cha cùng phụ thân chính mình đến Lương Nguyệt quốc, đó là lần đầu tiên đến, có chút hưng phấn. Mà tâm tình của Vương Liễu Chi cũng rất phức tạp.
Xa cách mười bốn năm lại bước vào lãnh thổ Lương Nguyệt quốc, khiến cho trong lòng hắn đủ loại tư vị.
Toái Thạch Lâm, là địa phương nhất định phải đi qua để đến Lạc thành.
Địa phương này tuy rằng hoang vắng, nhưng cũng bởi vì đá thạch lớm chởm kì lạ, làm cho không ít người lần đầu tiên đến Lương Nguyệt quốc, đều thực thích dừng lại xem một chút.
Đương nhiên, ngươi có thể chuyên môn dừng lại ở Toái Thạch Lâm vì thưởng thức mấy tảng đá, vậy người đó phải có thực lực.
Mọi người quen thuộc Lương Nguyệt quốc đều biết, Toái Thạch Lâm bởi vì hoang vắng, cùng với tảng đá quái dị, nơi này là địa phương mà bọn cướp cùng giặc cỏ chuyên muôn đánh cướp khách thương qua lại.
Dù sao cũng gần đô thành, cường đạo thổ phỉ cũng chỉ là giựt tiền, chưa bao giờ cướp mạng người, bởi vậy triều đình cũng chưa bao giờ phái người đến chấn chỉnh qua.
Tào Uy không phải lần đầu tiên đến Lương Nguyệt quốc, mà Vương Liễu Chi đương nhiên cũng biết. Bởi vậy hộ vệ bên người đương nhiên cũng không ít.
Cường đạo thổ phỉ bình thường nhìn thấy đội hình như vậy, bình thường đều là không hành động.
Này cũng là do Tào Tử Tĩnh cố ý xuống xe nhìn ngắm những tảng đá kia, cũng bởi vậy mà bị trì hoãn, làm cho Tả Trung Hồi ra khỏi thành làm việc gặp được Tào Tử Tĩnh.
Cũng có chuyện tình sau đó.
Lại nhìn thấy Tào Tử Tĩnh, không thể không nói điều này làm cho Tả Trung Hồi rất là cao hứng. Hắn tuy rằng đối với tiểu hài tử không có suy nghĩ gì, nhưng cũng bởi vì diện mạo kia quá giống Vương Liễu Chi thời niên thiếu, vừa gặp liền rất thích, liễn nghĩ muốn làm quen, xem như là một loại an ủi tinh thần.
Tả Trung Hồi xuống ngựa, vốn định đến làm quen với Tào Tử Tĩnh một chút, nào biết, đúng lúc này, làm cho hắn lơ đãng chú ý tới Vương Liễu Chi từ trên xe ngựa đi xuống.
Vừa nhìn thấy, đương nhiên là rối loạn.
Thế nhưng rối loạn thì rối loạn, cũng sẽ không làm cho Tào Tử Tĩnh sinh oán hận.
Ở trong này cũng không thể không nói đến Nguyên Hằng.
Người này có thể nói là thật đáng buồn, tuy rằng gả cho Tả Trung Hồi, Tả Trung Hồi đối với hắn cũng không sai, chính là, làm mất đi tâm của Tả Trung Hồi.
Thế nhưng đối với hắn cho tới bây giờ cũng không để ý qua.
Sau khi Tả Trung Hồi từ Đại Yến trở về, bị Nguyên Hằng nhận ra hắn thay đổi. Bởi vậy Nguyên Hằng tâm kế thâm sâu cố ý phái người đi theo Tả Trung Hồi, muốn biết sao lại như vậy.
Chuyện tình năm đó hắn làm rất sạch sẽ, nhưng mà, đến này không tìm được thi thể của Vương Chi Liễu, khó tránh khỏi làm cho hắn trong lòng lo lắng. Vì không cho kế hoạch của chính mình thay đổi, hắn đương nhiên là cẩn thận muôn phần.
Lại trùng hợp như vậy, ở Toái Thạch Lâm, Tả Trung Hồi lại gặp lại ái nhân mười bốn năm không thấy, tâm tình kích động, hành vi đương nhiên quá khích.
Mà người bị Nguyên Hằng phái tới kia, cũng là người tham dự vào kế hoạch năm đó của Nguyên Hằng, giờ phút này nhìn thấy Vương Chi Liễu, không cần xin mệnh lệnh của Nguyên Hằng, bọn họ cũng nên biết làm như thế nào.
Lục này tình huống loạn thành một đoàn, Tào Tử Tĩnh cùng phụ thân còn có a cha chính mình bị tách ra, còn bị chút thương, vừa lúc gặp được Lục Hàn Tình khi đó quay về Lạc thành cứu.
Lần đó không chỉ có Tào Tử Tĩnh bị thương, Vương Chi Liễu cũng gần như là đánh mất tánh mạng, thân thể đến nay đều thực suy yếu.
Tào Tử Tĩnh như thế nào lại không hận.
Mà Tả Trung Hồi gặp được Vương Chi Liễu, chuyện tình năm đó, đương nhiên cũng biết được.
Thời gian mười mấy năm, Vương Chi Liễu không chỉ có đứa con, cũng có Tào Uy thương yêu hắn không thua gì Tả Trung Hồi, sau khi nói hết mọi chuyện năm đó cho Tả Trung Hồi, Vương Liễu Chi liền tạm biệt quá khứ.
Chính là Tả Trung Hồi không cam tâm, ở dưới tình huống như vậy, hắn cũng không có cách mang Vương Liễu Chi đi.
Hận này, không chỉ chuyền qua trên người khởi xướng Nguyên Hằng, còn làm cho hắn hận người đã cướp đi Vương Liễu Chi, Tào Uy.
Mà Nguyên Hằng, cũng không biết Tả Trung Hồi đã biết chuyện này, bời vì những người phái đi theo dõi Tả Trung Hồi đều chết hết.
Nguyên Hằng tiếp tục kế hoạch của chính mình, tận hết sức lực làm cho hai đứa cháu ngoại của mình thích Lục Hàn Tình cùng Ti Thiểu Lan. Nếu không phải hắn sinh hạ một thiếu gia, sau đó không thể nào sinh được nữa, ước chừng sẽ đem phần chấp niệm đã muốn vặn vẹo này đặt ở trên người đứa con chính mình.
Mà hai huynh đệ Kha Mạo Khiêm cùng Kha Mạo Quân, có một người cậu tâm lý vặn vẹo làm tấm gương, năng lực tâm lý làm sao có thể bính thường được.
Đây cũng là nguyên nhân mà hai huynh đệ Kha gia dây dưa với Lục Hàn Tình cùng Ti Thiểu Lan không ngớt.
An Á Phi xoa xoa huyệt thái dương, thật sự là đã loạn lại càng loạn. Cũng thật sự là cẩu huyết không thể cẩu huyết hơn.
Đã biết việc này, đối với Tào Tử Tĩnh, hắn không có cách nào chán ghét, nếu có thể, hắn còn muốn ở thời điểm thích hợp giúp tiểu tử thiếu chút nữa mất đi a cha một chút.
Nghĩ đến cái gì, An Á Phi không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Không biết đến lúc đó vẻ mặt của Kha Mạo Khiêm sẽ như thế nào ? nhất định sẽ rất thú vị.