Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Vào núi


trước sau

Trời đã đến giữa trưa, An Á Phi thành thật đi vào nhà bếp nấu cơm. Nhìn thấy mấy chỉ có một chút nguyên liệu nấu ăn, trong lòng không khỏi thở dài, không bột đố gột nên hồ.

Cho dù trù nghệ của hắn có cao siêu, cũng không chịu nổi không có đồ ăn để phát huy.

“Ca ca.” An Á Khả cầm trong tay một cái vợt bắt bướm tự chế, đầu đầy mồ hôi đi vào trong nhà bếp.

An Á Phi lầy một cái khăn từ trên giá đưa cho hắn, “Ngươi lại đi chơi ở nơi nào, khiến ra một đầu mồ hôi rồi chạy trở về.”

An Á Khả giơ lên vợt bắt bướm ở trong tay, bên trong còn có một con ve đang giãy dụa, “Ta cùng bọn người trong thôn ra sau núi bắt sâu.”

An Á Phi nhéo nhéo mặt hắn, “Trời hôm nay càng ngày càng nóng ngươi còn chạy lên trên núi, cũng không sợ nóng đến bị bệnh.”

“Ha ha.” An Á Khả cười ngây ngô, buông vợt bắt bướm trong tay ngoan ngoãn đi đến trước bếp nhóm lửa.

An Á Phi lắc đầu, xoay người bắt đầu nấu cơm.

Cháo khoai lang đơn giản cùng bánh nướng áp chảo, một đĩa đồ ăn muối cùng một đĩa rau xào, đây là đồ ăn buổi trưa.

“A cha, buổi chiều ta muốn đi rừng cây bên hầu sơn xem một chút.” Trên bàn cơm, An Á Phi một bên nhai đồ ăn một bên nói.

“Đang tốt lành đi vào núi làm gì.” Lí Á La nhíu mày, “Đầu mới tốt lên.”

An Á Phi một ngụm uống xong chén cháo, “Phải đi nhìn xem, sẽ không đi sâu vào bên trong.”

Lí Á La còn muốn nói thêm gì, An Mộc Hữu ở một bên nói: “Được rồi, cứ để cho tiểu Phi ở trong nhà cũng không tốt, hắn muốn đi thì cử để cho hắn đi đi, tự mình cẩn thận một chút, cũng đừng bị đụng đầu lần nữa.”

“Đã biết phụ thân, a cha.” An Á Phi gật đầu.

Thôn Phượng Sơn có vài rừng cây, trong đó phiến rừng bên Hầu sơn là lớn nhất, nghe nói bên trong có không ít động vật hoang dã, đương nhiên rau dại linh tinh cũng thực phong phú.

Hai năm trước khô hạn, trong thôn có không ít người tới đây tìm thức ăn, thiếu chút nữa đem những thứ có thể ăn ở trong rừng cây làm cho tuyệt chủng. Cũng may năm nay ông trời có mắt, hạ mấy trận mưa, lúc này mới không có người đi vào trong rừng. Bằng không mấy thứ trong rừng sợ là không còn.

An Á Phi đối với núi rừng ở thôn Phượng Sơn không quen, cho nên lôi kéo tiểu Khả Khả cùng đi.

“Khả Khả đi trước dẫn đường.” Trên lưng An Á Phi mang theo giỏ trúc, trên tay cầm gậy.

“Ca ca muốn đi hái rau dại sao?” trên lưng An Á Khả cũng mang theo một giỏ trúc nhỏ, cũng học bộ dáng của ca ca mình không biết ở nơi nào tìm được một cây gậy nhỏ.

“Xem như đi.” An Á Phi nhìn xung quanh rừng cây, trong lòng có chút cảm khái, đây là nơi ở lại sau này.

Hầu sơn nằm ở bên phải cửa thôn, cánh rừng kia nằm ở phía sau hầu sơn, có chút xa, đi bộ phải hết nửa canh giờ.

“Tiểu Phi, lại chuẩn bị lên núi sao.” Một đại thúc đen gầy đi ngang qua cười hỏi.

An Á Phi không biết người này, liền lễ phép gật đầu cười.

Tiểu Khả Khả ở một bên liền lễ phép gọi: “Ngô đại thúc khỏe.”

“Được được được. Khả Khả béo” Ngô đại thúc cười híp mắt sờ sờ đầu tiểu Khả Khả.

Trong lòng An Á Phi trở mình xem thường, con mắt nào của đại thúc ngươi nhìn thấy Khả Khả nhà ta béo, rõ ràng dáng người như que diêm, thế mà ngươi còn có thể trợn tròn mắt nói béo.

“Mau đi đi, không chốc lát trở về trời lại tối đen.” Ngô đại thúc phát tay cáo biệt hai huynh đệ.

An Á Phi lôi kéo tay tiểu Khả Khả, “Ca ca về sau sẽ  nuôi Khả Khả thật mập mạp.”

An Á Khả thế nhưng lắc đầu, “Không cần, bọn Sương nhi nói, chỉ có heo mới cần nuôi cho mập mạp.”

An Á Phi không nói gì, đây là hùng hài tử nhà ai, thế nhưng lại đi độc hại Khả Khả nhà hắn như vậy.

Hai huynh đệ trên đường đi cười cười nói nói, rất nhanh đã đi tới Hầu sơn.

Hầu sơn kỳ thật cũng không phải là ngọn núi có khỉ, thế nhưng bởi vì gọi như vậy là vì ngọn núi này có hình dáng giống như con khỉ đang ngồi mà thôi.

Một lớn một nhỏ đi vòng qua Hầu sơn, lập tức theo con đường nhỏ đi đến rừng cây phía sau.

Rừng cây ở phía sau núi Hầu tử bởi vì cách thôn có chút xa, cho nên người tới nơi này rất ít, hai năm trước khô hạn còn thỉnh thoảng nhìn thấy bóng người, hiện tại trên cơ bản là không có người tới đây.

“Ca ca, chúng ta ở bên ngoài hái rau dại sao?” An Á Khả cầm gậy nhỏ ở trong tay ở bên trong một bụi cỏ đập đập vài cái.

“Ừ, không vào bên trong.” Nhìn thoáng qua hoàn cảnh càng đi lại càng sâu thẳm, An Á Phi quyết đoán lắc đầu, bên ngoài hắn còn có thể chấp nhận, nếu vào bên trong, còn không biết sẽ gặp cái gì đây. Huống chi hắn chỉ đến nhìn xem, cũng không nhất định là phải hái được cái gì.

“A, ớt dại.” Nhìn thấy trước mặt có một nhánh cây thấp bé bên trên có mấy trái màu đỏ sậm, ánh mắt An Á Phi sáng lên, hướng An Á Khả ở một bên gọi: “Khả Khả lại đây, cùng ca ca đem những trái nhỏ này hái xuống.”

An Á Khả bước chân nhỏ bé chạy tới, “Ca ca, ngươi hái cái này làm gì.” Ăn vào miệng đều tê dại.

“Có ích, đừng nói lời vô ích, máu hái giúp.” An Á Phi nhéo nhéo khuôn mắt không có bao nhiêu thịt của hắn.

“Ờ.” An Á Khả nghe lời hái giúp.

“Ca ca, nơi này có trứng gà rừng.” Bên này An Á Phi còn đang hái ớt dại, ở bên kia thanh âm của tiểu tử liền hưng phấn truyền tới.

“Nhặt được thì cho vào giỏ trúc của ngươi là được rồi, cẩn thận một chút.” Đầu An Á Phi cũng không nâng nói.

“Được rồi.” tiểu tử trả lời thật vang dội.

Đang lúc tay An Á Phi vươn tới phía trước hái ớt dại, bỗng nhiên cả cơ thể cứng lại.

Rắn rắn rắn….

Sao lại không hay như vậy gặp phải thứ đồ chơi này, thật dọa người.

“Ca ca.” Nhặt xong trứng tiểu tử kia cẩn thận bước lại đây.

“Không không…. Không cần lại đây.” Thanh âm An Á Phi run rẩy gọi, ánh mắt một khắc cũng không dám rời khỏi đôi mắt rắn nhỏ đang mở to nhìn hắn.

Vậy, con rắn này có độc hay không, hắn đối với thứ này tuyệt không rành rẽ, vậy phải làm sao bây giờ.

Sớm biết sẽ như vậy thì sẽ không tới ngọn núi này, còn không bằng đi ra đất nhà mình.

“Ca ca làm sao vậy.” An Á Khả nghe lời đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa lo lắng vừa tò mò, cái đầu nhỏ thỉnh thoảng hướng về bên này nhìn nhìn.

An Á Phi không trả lời, trên thực tế hiện tại cả người hắn không dám nhúc nhích, chỉ sợ chính mình động một chút, sẽ làm con rắn đối diện kia
muốn công kích hắn.

Địch bất động ta bất động.

“Ca ca, chân ta đã tê rần.” thanh âm An Á Khả tràn đầy ủy khuất. Do đứng quá lâu.

“Ngu ngốc, ngươi mau trở về tìm phụ thân đến.” Sắc mặt An Á Phi cũng không tốt, con rắn này thế nhưng cùng hắn nhìn nhau nửa giờ, thật sự là có nghị lực, gia đều muốn khóc.

“Ờ.” Tuy rằng không biết vì sao ca ca lại muốn tìm phụ thân tới, An Á Khả nghe lời đem tiểu giỏ trúc đeo trên lưng chính mình nhấc chân nhỏ chạy trở về.

“Phi nhi.”

Ồ ồ ồ? Thanh âm này làm sao lại có chút quen tai?

“Thật sự là tiểu ngu ngốc.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình buồn cười xuất hiện ở trước mặt An Á Phi, đồng thời tay phải bắn ra một hòn đá nhỏ bay thẳng đến con rắn trên mặt đất.

Vù…

Nhìn thấy rắn đã bị đánh chết, chân An Á Phi mềm nhũn trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, lúc này mới nhìn về phía người tới. “Làm sao lại là ngươi?” Không phải là phụ thân sao?

“Đừng nhìn.” Vẻ mặt Lục Hàn Tình buồn cười tiến lên trước nhìn ngó trước sau người trước mặt, “Ta thời điểm tới thì gặp được Khả Khả.”

An Á Phi giơ tay hất móng vuốt trên mặt, “Không nên động thủ động cước.” Làm sao thấy người ta bất động liền muốn giơ tay ra.

Lục Hàn Tình ủy khuất nói: “Phi nhi trước kia cũng không hung dữ như vậy.”

Đương nhiên, trước kia là An Á Phi kia chứ không phải ta. “Ngươi làm sao lại tới nữa?” không phải nói hai ngày này rất bận rộn sao.

“A Cha kêu ta mang đồ bổ đến cho ngươi. » Vẻ mặt Lục Hàn Tình ôn hòa, « Còn đứng lên được không ? »

An Á Phi đỏ mặt nói: “Đương nhiên.” Vô nghĩa, hắn cũng không phải cụt chân, chẳng quả là ngồi chồm hổm lâu bị tê chân thôi.

Cầm lấy gậy ở trên mặt đất, An Á Phi dựa vào gậy mà đứng lên, « Khụ, con rắn kia có độc hay không ? » Không có độc vừa lúc có thể mang trở về thêm cơm. Sống thì hắn sợ hãi, nhưng chết rồi thì hắn không sợ.

« Không có độc. » Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua, tự giác nhấc lên giỏ trúc, thuận tiện đem rắn để vào bên trong.

« Cần ta dìu ngươi không ?» Lục Hàn Tình ở bên cạnh hỏi hắn.

« Không cần. » An Á Phi lắc đầu cự tuyệt, không thể lôi kéo không rõ với ngươi, phải phân rõ giới hạn.

Vẻ mặt Lục Hàn Tình thất vọng, « Sau khi Phi nhi mất trí nhớ, vì sao lại không chịu thân cận cùng Tình ca ca. »

Trong lòng An Á Phi trợn trắng mắt, lại là Tình ca ca, « Về sau cũng không được nói đến ba chữ Tình ca ca này ? »

« Vì sao ? » Đáy mắt Lục Hàn Tình che dấu ý cưới nhợt nhạt.

Vì sao ? Đương nhiên là nghe xong khiến ta muốn ói, Tình ca ca loại xưng hô này hẳn là một nam một nữ mới kêu, hai đại nam nhân mà kêu Tình ca ca cái gì.

« Bởi vì ta cảm thấy gọi tên sẽ thân thiết hơn. » Vẻ mặt An Á Phi mỉm cười.

Lục Hàn Tình nhíu  mày, “Là như vậy sao?”

“Đương nhiên.” An  Á Phi dùng sức gật đầu, vì để chứng mình, còn cố ý kêu một tiếng: “Hàn Tình.”

Ta phải kiềm chế, cho dù gọi tên tự hay là Tình ca ca, đều làm cho hắn cảm thấy đang khảo nghiệm thần kinh chính mình vậy?

Mặt mày Lục Hàn Tình mang ý cười gật đầu, “Nghe Phi nhi kêu như vậy, hình như là so với kêu Tình ca ca thì thân thiết hơn.”

An Á Phi không nói gì, đại ca ngươi vẫn nên sửa tên đi là tốt nhất.

“Qua hai ngày nữa a cha muốn tới trấn Bắc Khẩu, Phi nhi muốn đi thôn trấn ở hai ngày không?” Lục Hàn Tình hỏi.

Đáy lòng An Á Phi đáp không cần, ngoài miệng lại nói: “Vậy, phải hỏi qua phụ thân cùng a cha ta đã.” Loại chuyện liên quan đến tổ tiên này, hắn cũng không thể thẳng thắn từ chối.

Lục Hàn Tình xin lỗi nói: “Là ta sơ sót. »

Một đường không nói chuyện, khi về đến nhà, trong viện đã được rửa sạch sẽ, a cha nhà mình đang ở cạnh giếng giặt quần áo, “Hàn Tình, mau và phòng ngồi.” Thấy hai người cùng trở về, vẻ mặt Lí Á La mang ý cười.

“Lí thúc đang vội đi, không cần tiếp đón ta.” Giọng điệu Lục Hàn Tình như người trong nhà nói.

“Được được được, đều là người trong nhà, thúc sẽ không tiếp đón ngươi.” Lí Á La cười không thấy mắt.

An Á Phi liếc người nào đó một cái, cái loại giọng điệu như người trong nhà này.

“Phi nhi ta tới giúp ngươi. » Lục Hàn Tình ngồi xổm trên mặt đất xắn tay áo.

« Không cần. » An Á Phi đem những thứ trong giỏ trúc lấy ra.

Lục Hàn Tình khổ sở nói : « Phi nhi không cần khách khí với ta như vậy. » Sau đó giơ tay đem rắn bắt đến bên người.

Đại ca ta không phải là khách khí với ngươi, đây là muốn phân rõ giới hạn với ngươi.

« Phi nhi buổi tối muốn làm món gì ? » Lục Hàn Tình hỏi.

« Không biết. » An Á Phi trả lời đơn giản, lần này đi lên núi bởi vì nhìn thấy rắn, cũng không tìm được đồ ăn gì, hắn còn chưa có đi vào nhà bếp.

« Không bằng lại làm khoai tây sợi chua cay lần trước đi ? » Lục Hàn Tình đề nghị, vẻ mặt hiểu ra.

« Ngươi thích ăn món đó ? » An Á Phi nhìn hắn một cái.

Lục Hàn Tình gật đầu, « Thích. »

« Đêm đó không nên làm món đó. » An Á Phi nhoẻn miệng cười.

Khóe mắt Lục Hàn Tình co rút, “Vì sao.”

Đương nhiên là muốn đối nghịch với ngươi, như vậy ngươi mới có thể cách ta xa một chút.

Buổi tối đương nhiên không như nguyện của An Á Phi, bởi vì hai người nói chuyện bị Lí Á La cách đó không xa nghe thấy được.

Lục Hàn Tình  nhìn thấy khoai tây sợi chua cay trên bàn, mặt mày đều mang ý cười.

Tiểu nhân trong lòng An Á Phi đạp tiểu nhân kia một cước, cho ngươi ăn, ăn chết ngươi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện