“Rầm” một tiếng động vang lên, thành công đem linh hồn hai người đối diện đang bay đi xa kéo trở về.
Hai người hướng nơi âm thanh phát ra nhìn lại, chỉ thấy đương kim bệ hạ vẻ mặt khó chịu, khóe miệng tươi cười cũng cong xuống dưới, trong mắt lóe ra hàn quang.
Vừa nhìn rất có khí thế.
An Á Phi thành công bị dọa.
Nghĩ đến vừa rồi chính mình làm cái gì, lập tức có chút không yên.
Ngọa tào, đây là hoàng đế.
Hắn làm sao có thể quên mất người này, còn dám ở ngự thư phòng đem hoàng đế là không khí.
Đây thật sự là muốn chết rồi.
An Á Phi cẩn thận quay đầu nhìn Lục Hàn Tình, phải làm sao bây giờ?
Lục Hàn Tình giơ tay trấn án xoa xoa đầu hắn, nâng mắt nhìn về phía vị hoàng đế đang âm trầm, trong lòng bất đắc dĩ, lôi kéo An Á Phi không có thành ý nói: “Hoàng thúc phụ thứ tội.”
Triều Mục nghe vậy bĩu môi, giải thích không có thành ý, “Thôi đi, không có thành ý thì không cần giải thích với ta.”
Đều kêu hoàng thúc phụ, hắn còn có thể tức giận sao?
Nếu như bị Nhược nhi biết, buổi tối nhất định phải ngủ ở thư phòng.
An Á Phi chớp mắt, đó là tiết tấu gì?
Vừa rồi không phải tức giận bộ dạng nghiêm nghị sao, làm sao trong chớp mắt lại khôi phục bộ dạng không đúng đắn.
Lục Hàn Tình thấy hắn nghi hoặc, nói: “Phi nhi không cần bị vẻ mặt của hoàng thúc phụ dọa sợ, người tốt lắm, Phi nhi không cần sợ hắn.”
Tầm mắt hai người dạo qua một vòng, thấy bộ dạng của đương kim bệ hạ thật không tức giận, Lục Hàn Tình cũng không có vẻ mặt sợ hãi, trong lòng An Á Phi đối với quan hệ của Lục gia và hoàng thất lại có hiểu biết mới.
Một ít không yên ở trong lòng cũng biến mất không có bóng dáng.
Triều Mục vung tay lên, “Được, đừng đứng nữa, tự mình tìm ghế ngồi đi.”
Lục Hàn Tình lôi kéo An Á Phi đến gần một cái ghế dựa sát vách tường lần lượt ngồi xuống.
“Nói đi, có phải tra được tin tức gì hay không?” hai mắt Triều Mục mang ý cười nhìn về phía Lục Hàn Tình.
Vẻ mặt Lục Hàn Tình ngưng trọng, “Hoàng thúc phụ sở liệu chính xác, thừa tướng xác thực có ngầm liên lạc với Diêu quốc.”
Triều Mục sờ sờ cằm, hiển nhiên không có đem vẻ mặt nghiêm túc của hắn để ở trong lòng, cũng không đem chuyện này có nhiều nghiêm trọng, “Phải không, ám bộ còn tra được gì không, nghe nói lễ bộ thượng thư cũng có chút không an phận?”
Lục Hàn Tình nói: “Thật là như thế, Diêu quốc nếu cùng Đại Yến quốc xung đột vũ trang, biên cảnh đương nhiên sẽ tăng binh, dùng vũ lực để làm kinh sợ. Ngụy Liên Dương hiện giờ ở triều đình không có quan chức, Ngụy thượng thư đương nhiên là sốt ruột.”
Trên mặt Triều Mục lộ ra vẻ trêu tức, “Nói vậy lão thượng thư hiện tại rất buồn rầu, người cũng già rồi, không còn dùng được. Hàn Tình cùng Thiểu Lan đi vệ binh doanh triệu tập năm vạn tinh binh, cho cậu ngươi mang đi biên cảnh, càng nhanh càng tốt, trời cũng ngày càng lạnh, Diêu quốc sợ là chờ không kịp.”
Lục Hàn Tình gật đầu, “Còn bên Lạc thành, chất nhi không cần phải làm cái gì sao?”
Triều Mục lắc đầu, vẻ mặt xem kịch vui, “Hàn Tình các ngươi cái gì cũng không cần phải làm, sẽ có người vội vàng giúp ngươi đi đối phó Kha gia, chờ xem kịch vui là được.”
Hai người nói chuyện chính sự, An Á Phi ở ngay một bên nhìn đông nhìn tay.
Ngự thư phòng của hoàng đế thật đúng là lớn, ngay cả vách tường dùng để để những vật trang trí khắc ngọc kia, phải dài gần mười thước, còn chưa chưa tính phòng nhỏ nghỉ ngơi ở phía sau.
Nhìn thấy những vật trang trí khắc ngọc kia để trên giá gỗ kia, tâm An Á Phi có chút ngữa ngáy.
Thế nhưng vẫn nhớ kĩ đây là ngự thư phòng của hoàng đế, không dám giơ tay, nhưng đôi mắt lại nhìn rất chăm chú.
Vì thế đợi cho hai người nói xong chính sự, liền nhìn thấy hai mắt người nào đó chăm chú nhìn vào giá gỗ kia, trong mắt phát ra ánh sáng như lang sói.
Triều Mục nhếch mày, theo tầm mắt nhìn qua, gì?
Ánh mắt thật không tồi, thế nhưng nhìn trúng khối cao nhất điêu khắc mặc phỉ.
Lục Hàn Tình bất đắc dĩ cười, Phi nhi thích cũng nên che dấu một chút chứ, hoàng thúc phụ đối với khắc ngọc rất keo kiệt.
Mời vừa nghĩ tới đây, đã nghe thấy giọng hoàng đế tức giận nhẹ nhàng mở miệng, “Không nên nhìn, nhìn cũng sẽ không cho ngươi, đây tất cả đều là của ta.”
Lục Hàn Tình đỡ trán.
An Á Phi bị bừng tỉnh, nghe vậy liền lộ vẻ xấu hổ, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, đồng thời trong lòng cũng phun tào vị hoàng đế này rất keo kiệt, lại cũng không xin ngươi, nhìn xem còn không cho.
Ngươi là hoàng đế, độ lượng làm sao lại nhỏ như vậy.
Triều Mục tà mị nhìn hắn, “Vậy không tiễn.”
An Á Phi không nói gì, hắn không muốn.
Lục Hàn Tình thật sự muốn cười, lại không thể thực sự cười ra, nhịn có chút vất vả.
Hoàng thúc phụ ở địa phương nào cũng rất rộng rãi, cho dù ngươi có muốn đem đi toàn bộ quả bông hắn cũng không nói gì.
Duy nhất không thể đề nghị với hắn, chính là những loại điêu khắc ở trong ngự thư phòng kia, một chữ cũng không thể nói.
Xem lâu sẽ bị hắn nghĩ là muốn mơ ước bảo bối của hắn.
Ngay cả tiểu thúc cũng không có cách nào.
Triều Mục phất tay đuổi người, “Đi mau, ta còn có tấu chương phải phê.”
An Á Phi đã vô lực phun tào, đây là hoàng đế keo kiệt gì, hắn không phải muốn những thứ kia.
Lục Hàn Tình nhịn cười lôi kéo An Á Phi đứng dậy, “Vậy chất nhi cáo lui trước.”
Triều Mục không kiên nhẫn, “Đi mau đi mau, trẫm thật sự rất bận rộn.”
Đi ra khỏi cửa ngự thư phòng, An Á Phi cẩn thận nhìn bốn phía, thấy không ai nghe được lời hắn nói, thấp giọng cắn răng nói: “Hoàng thúc phụ của ngươi nha, còn là hoàng đế nữa, hắn nói ta nhìn những thứ kia là muốn chúng, vốn nhìn cũng không có chạm vào, không nghĩ lại vẫn keo kiệt như vậy.”
Quả thực không thể so với ca của hắn.
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn đi phía trước, một bên khẽ cười nói: “Phi nhi cũng đừng nói hoàng thúc phụ như thế, hoàng thúc phụ làm hoàng đế được coi là minh quân cùng nhân quân. Ngươi nói với hắn ngươi muốn cống phẩm trân phẩm trong quốc khố hắn sẽ tùy ngươi lựa chọn, chỉ duy độc khắc ngọc ở trong ngự thư phòng này, ngay cả nhìn nhiều vài lần cũng sẽ bị hắn trừng mắt.”
An Á Phi nghi hoặc nghiêng đầu, “Vì sao?” không phải là khắc ngọc thôi sao, nếu ngay cả quốc khố có thể mở rộng cho lấy, vậy mấy thứ kia làm sao lại không được?
Lục Hàn Tình cười nói: “Đương nhiên vài thứ kia đều là tiểu thúc điêu khắc.”
Lần này An Á Phi cũng thực kinh ngạc, không nghĩ tới đây đều là đương kim quân hậu điêu khắc, nếu nói như vậy, hành vi của vị hoàng đế này cũng có thể cho qua được. Dục vọng chiếm giữ mà thôi, nam nhân nào cũng có.
Chẳng qua dục vọng chiếm giữ của vị hoàng đế này càng mạnh mà thôi.
Lôi kéo An Á Phi đi vòng vo vài vòng, Lục Hàn Tình nói: “Tiểu thúc yêu ngọc, tài nghệ khắc ngọc cũng là nhất tuyệt, những khắc ngọc ở trong
ngự thư phòng tất cả đều là do tiểu thúc điêu khắc. Trước khi tiểu thúc chưa thành thân với hoàng thúc phụ, quan to hiển quý ở Lạc thành muốn cầu hắn một miếng ngọc, đều lấy ra thiên kim vạn kim, tiểu thúc còn không nhất định sẽ ra tay.”
An Á Phi kinh ngạc nói: “tiểu thúc ngươi cũng thật lợi hại, trong phủ chúng ta còn có tác phẩm của tiểu thúc ngươi không?”
Nói có nhất định nắm được vào tay.
Lục Hàn Tình cười gật đầu, hiển nhiên bị bốn chữ trong phủ chúng ta làm cho cười sung sướng, trong mắt nhu hòa không ít.
Nắm bàn tay non mịn nhéo nhéo, “Phi nhi nếu có hứng thú, trở về ta dẫn ngươi đi xem.”
An Á Phi gật đầu, đương nhiên là có hứng thú.
Xem những khắc ngọc ở ngự thư phòng liền biết mỗi kiện đều là trân phẩm.
Hai người trong chốc lát đã đi tới một tòa tháp cao đến chín tầng.
An Á Phi ngửa đầu, “Đây là nơi nào?”
Lục Hàn Tình thừa nước đục thả câu nói: “Phi nhi đi theo ta liền biết.”
An Á Phi ngã ngửa, thế nhưng lại thừa nước đục thả câu.
Tầng thứ nhất của tháp thực mênh mông, cũng rất sáng, bên trong cũng không có bài trí gì, chỉ có hai cánh cửa mở rộng hai phía trái phải.
Lục Hàn Tình kéo hắn đi đến bên cửa lửa bên trái, chưa đến gần, liền nghe thấy thanh âm nước chảy róc rách.
“Đây là?” An Á Phi khiếp sợ nhìn cảnh sắc trước mắt, lòng tràn đầy ngọa tào.
Cảnh sắc trước mắt đã không thể dùng tiên cảnh để miêu tả, một tào núi giả, rũ xuống một thác nước năm thước, thanh âm nước chảy róc rách từ đây không sai.
Cây cỏ xanh mướt trải dài trên mặt đất, muôn hoa đua thắm khoe hồng. Bướm bay xung quanh, chim bói cá hót vang.
Chung quanh thác nước, sương khói nhè nhẹ vấn vít.
Lục Hàn Tình lôi kéo hắn đi tới ngồi xuống một mặt cỏ, “Phi nhi rất kinh ngạc sao?”
Đâu chỉ là kinh ngạc, quả thực còn rất khiếp sợ?
Rõ ràng bên ngoài gió thu hiu quạnh, nơi này lại ấm áp như xuân, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Lục Hàn Tình kéo hắn vào trong ngực mình, cằm đặt trên vai hắn, khuôn mặt ở trên gáy hắn nhẹ nhàng cọ cọ, tiếng nói mềm nhẹ mang theo chút mờ ảo.
Tương truyền ngàn năm trước, phiến đại lục này vẫn còn hoang dã, nhân loại nhỏ bé, không có kết quả tốt, còn chịu sự uy hiếp của dã thú.
Ngay tại hoàn cảnh như vậy sinh sống mấy trăm năm, nhân loại rốt cuộc hơi cường đại một chút, cũng chỉ là hơi chút mà thôi, so với những con dã thú hung hãn này, nhân loại vẫn rất yếu ớt.
Mùa đông hằng năm, luôn có rất nhiều nhân loại chết ở trong miệng dã thú.
Trong một lần lại bị dã thú xâm chiếm, trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một đám mây tốt lành, trăm chim đua nhau hót.
Một người tuyệt mĩ đứng ở trên đám mây, không chỉ phất tay đánh lui dã thú, còn nhiều lần đem những người sắp chết hoặc bị trọng thương chữa khỏi.
Sau đó, lại dạy nhân loại tập viết, nắm giữ vũ khí, nhận biết thảo dược.
Trăm năm sau, nhân loại dưới sự giúp đỡ của hắn, phát triển không hề e ngại dã thú.
Mà người nọ, cũng đột nhiên biến mất ở trong mắt mọi người.
“Sau đó, vì muốn cảm tạ công đức của hắn, mọi người lập miếu thờ thần, tôn hắn làm thủy thần. Mà Lương Nguyệt quốc, Đại Yến quốc, Diêu quốc, hoàng thất tam quốc, cũng có một tòa tháp như vậy, phía trên đỉnh tháp, đó là pho tượng của thủy thần. Mà tòa tháp này, cũng không phải do nhân loại xây dựng, chính là thủy thần dùng thần lực của bản thân xây dựng nên. Sau này nhân loại phát triển, khi thành lập thủ đô, liền lựa chọn chỗ cao để ở lại, hơn nữa thành lập hoàng thất. Pho tượng phía trên tháp cao, mới là từ tay nhân loại làm nên.”
Lục Hàn Tình ở trên gương mặt hắn hôn một cái, “Sau đó hoàng thất của các quốc gia phát hiện, hoàng cung xây dựng một năm bốn mùa đều có hoa tươi thơm ngát, trong phạm vi tháp cao, lại một năm bốn mùa như xuân.”
An Á Phi chờ hắn dừng lại, chỉ cảm thấy trong đầu có một ngàn con ngựa nhỏ giống như thoát cương chạy qua, hướng về phương hướng mà chúng hiếu kì một đi không trở lại.
Ni mã, hắn rốt cuộc tới một thế giời huyền huyễn như thế nào?
Không có nữ nhân còn chưa tính.
Thế nhưng bây giờ còn có một chuyện xưa thần thoại như vậy.
Được rồi, có lẽ là do hắn làm quá lên.
Nơi nơi trên trái đất đều là thần thoại.
Nhìn cảnh sắc ở trước mặt, An Á Phi cảm thấy, kỳ thật không phải hắn làm quá lên, mà là thế giới này thật sự huyền huyễn.
Bốn mùa như xuân, cũng không phải là khí hậu của Vân Nam Côn Minh Hải Nam Tam Á, nơi này thật là mùa xuân, một chút cũng không không cảm giác được cảm giác mát.
Mới tiền vào trong chốc lát, hắn đều cảm thấy trong người bắt đầu nóng lên.
Trái ngược với hoàn cảnh nơi này, hắn thật sự là mặc nhiều lắm.
Đảo mắt chung quanh.
Khi vào cung hắn liền nhìn thấy ở nơi xa có một tòa tháp cao giống như là hạc lạc trong bầy gà, lúc ấy còn nghĩ trong hoàng cung sao lại có một tòa tháp bắt mắt như thế, nghĩ là có lẽ là từ đường của hoàng thất.
Lại không nghĩ rằng đây chính là một nơi thần kì như vậy.
Trong lòng An Á Phi hô to, nhất định là phương thức hắn xuyên qua không đúng.