Trọng Sinh Dị Thế Chi Điền Viên Kí

Đã trở lại


trước sau

Càng gần trấn Bắc Khẩu, cảnh tượng trên đường không hề lộ ra một tia tang thương tiêu điều, mà là mang theo màu xanh của núi rừng, đồng ruộng. Khói bếp lượn lờ, gà gáy chó sủa, một cảnh tượng phồn vinh náo nhiệt.

Cho dù trên đường ngẫu nhiên gặp được một nhóm dân chạy nạn nhỏ, cũng là mặt chứa khát khao, trong hai mắt tràn ngập hy vọng.

Giống như những tuyệt vọng này, bi thương, vẻ mặt chết lặng, chỉ là ảo giác.

Buông màn xe, An Á Phi dựa vào vách tường xe, cảm khái nói, “khi nhìn thấy những cảnh tượng tiêu cực, đột nhiên nhìn thấy hơi thở bình thản tràn ngập như vậy, lại cảm thấy tâm tình có chút phức tạp, thích ứng không được.”

Tốt lành nơi này, đối lập với tuyệt vọng ở thành Bình Giang, đâu chỉ làm cho người ta không thích ứng được, nếu như hắn không sinh ra ở thành Bình Giang, có lẽ nhìn thấy cảnh tượng này, tâm còn có thể sinh ra bất bình.

Buông thư đang xem trong tay, Lục Hàn Tình kéo tay hắn qua, trách nói: “Bên ngoài gió lớn, làm sao còn vươn tay ra bên ngoài lâu như vậy, nhìn xem, tay đều lạnh cóng rồi.”

Vừa nói xong nội lực cuồn cuồn cũng đồng thời truyền qua, “Kì Huyền gần Diêu quốc, đất tập trung ở phía nam, không có tuyết rơi, cũng không có mưa nhiều, lại cách sông Tinh Lăng khá xa, đương nhiên lũ lụt cũng không đến được nơi này. Có cảnh tượng này, cũng không kỳ quái.”

An Á Phi nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi nói, dân chạy nạn,  làm sao lại chạy tới Kì Huyền vậy ít như vậy.” hoàn cảnh bên này, không phải rất thích hợp với cuộc sống hay sao? Đối với những người đã trải qua tai nạn mà nói, chạy tới Kì Huyền, mới là lựa chọn tốt nhất không phải sao?

Nhưng trên thực tế, đa số mọi người đều đi Lạc thành, rất ít người ở lại chốn cũ.

Lục Hàn Tình giải thích nói: “Trước khi lũ lụt bắt đầu, không phải có đồn đại muốn cùng Diêu quốc khai chiến sao? Mọi người là tìm lợi tị hại, vốn đã gặp thiên tai, bọn họ đương nhiên không hề muốn gặp…”

“Chậc.” An Á Phi đối với loại tư tưởng này, đương nhiên là không tùy tiện đồng tình. Nhiều người cùng chạy nạn đến một chỗ, thực dễ dàng sẽ tạo thành dân cư bão hòa ở nơi đó. Đối với người ở địa phương đó, đương nhiên là không hoan nghênh.

Đương nhiên, hắn cũng có thể hiểu được tâm lý không muốn gặp nguy hiểm của bọn họ.

Thế nhưng, cùng Diêu quốc khai chiến, dù sao cũng chỉ là đồn đãi.

Dựa theo tình huống hiện tại, đánh hay không đánh vẫn đang còn là vấn đề.

Rột cục khi đến trấn Bắc Khẩu, không khí tết bên này đã rất đậm.

Một đường đến đây, người đi vào trong thôn trấn nối liền không dứt, xe lừa, xe ngựa, xe bò, hoặc là khuân vác, tốp năm tốp ba, hoặc là năm sáu người một đám, trên mặt tràn đầy vui vẻ.

An Á Phi lại nhịn không được xốc lên màn xe một chút, nhìn thấy không ít khuôn mặt tươi cười ở bên ngoài, từ khi có lũ lụt tâm tình có chút áp lực, cũng bắt đầu tốt hơn nhiều.

Xe ngựa dừng ở trước cửa Lục phủ ở trấn Bắc Khẩu, Đông Viễn cùng Tây Nam dẫn đầu nhảy xuống xe ngựa, một người xốc lên màn xe, một người chạy tới gõ cửa.

An Á Phi đi theo phía sau Lục Hàn Tình vừa xuống xe ngựa, cửa lớn đóng chặt liền mở ra hai bên.

Mở cửa chính là một hạ nhân mặt búp bê, vừa thấy Tây Nam ở cửa, lập tức giơ lên khuôn mặt tươi cười sáng lán, kinh hỉ kêu lên: “Tây Nam đại ca.” Không đợi Tây Nam phản ứng, lại xoay người chạy đi xa, ở rất xa, còn có thể nghe được thanh âm trong trẻo thanh thúy lại mang theo vui sướng reo lên: “Tổng quản, đại thiếu gia cùng An công tử đã trở lại.”

Tây Nam không nói gì, thầm nghĩ Thanh Viễn cũng giống như trước kia, động chút là kêu to gọi nhỏ.

Đông Viễn ở một bên cười nói: “Được rồi, đừng đứng ở cửa, nhanh lại đây đem cửa sau mở ra cho xe ngựa đi vào.”

Nhìn thấy cảnh cửa trước mắt quen thuộc, trong lòng An Á Phi tràn đầy sung sướng.

Thật tốt, đã trở lại.

Ba người vừa bước vào cửa lớn, một tiểu thân ảnh giống như  đán pháo phóng lại đây.

An Á Phi là người đầu tiên nhận ra người đánh về phía mình là ai, hai tay mở ra, thân thể nửa ngồi chồm hổm, đem tiểu thân thể đang nhào vào trong lòng ngực mình ôm thật chặt, “Khả Khả.”

“Ca ca, ca ca, ca ca.” Trong thanh âm trong trẻo non nớt, xen lẫn với âm khóc. Nghe thấy làm cho tâm người ta đau đớn.

An Á Phi lập tức đỏ hốc mắt, nhất là khi ngẩng đầu nhìn thấy hai thân ảnh quần áo mộc mạc, hai trong mắt lập tức ướt át, “Phụ thân, a cha.”

Lí Á La từ lúc nghe tin tức bọn họ trở về, liền đã muốn khóc lên, nhất là lúc nhìn thấy bản thân này mạnh khỏe chân thật đứng ở trước mặt mình, lại đã muốn khóc không thành tiếng.

An Mộc Hữu tuy rằng không khóc, nhưng hai mắt cũng phiếm hồng.

Lục Hàn Tình nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng không khỏi thay Phi nhi cảm thấy vui vẻ. Tại thế giới này, không chỉ có hắn cùng a cha để ý Phi nhi, còn có ba người nhà giản dị thiệt tình để ý.

Tuy rằng bọn họ còn không biết chuyện của Phi nhi, chỉ là, có quan hệ gì đâu.

Chỉ cần cảm tình là thật là tốt rồi.

Lí Á La bước vài bước đến trước mặt An Á Phi, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Được, được, được, đã trở lại là tốt rồi.” Tiểu Phi của hắn đã trở lại, hoàn hảo chân thật đứng ở trước mặt hắn, không có gầy, thật tốt.

An Á Phi áp chế tình cảm đang dâng lên trong lòng, mỉm cười nói: “ A Cha, ta đã trở về.”

Thì ra, hắn đã lo lắng cho bọn họ như vậy.

Tổng quản chất phát đi đến gần Lục Hàn Tình, cung kính nói: “Đại thiếu gia, sân đã sai người quét dọn sạch sẽ, nước ấm cũng đã chuẩn bị tốt, thiếu gia là muốn tắm rửa trước hay là nghỉ ngơi trước.”

Lục Hàn Tình nhìn thoáng qua vài người đang kích động, nói: “Chuẩn bị ít điểm tâm ăn đi.”

Một đường vôi vã trở về, trên đường cũng chưa ăn gì.

Nhưng lúc này nhìn tình tự của nhà Phi nhi, ước chừng cũng không thể bỏ đi trước được.

“Phải” Tổng quản xoay  người đi đến phòng bếp, hắn phải kêu phòng bếp chuẩn bị cho thiếu gia cùng An công tử chút đồ ăn bổ dưỡng mới được.

Tây Nam từ sau cửa đi lại đậy, cũng đi sát qua bên người tổng quản, không khỏi bĩu môi, “Rõ ràng cũng rất kích động khi thiếu gia đã trở lại, làm gì phải lộ ra đầu gỗ làm gì.”

Đông Viễn nghe được lời nói của hắn, cười ở trên đầu hắn gõ một cái, “Không được nói tổng quản như vậy.”

Tây Nam xoa nơi bị gõ, trừng mắt nhìn hắn một cái, không
biết gõ đầu sẽ bị ngốc sao?

Lục Hàn Tình nhìn sắc trời, đi đến trước mặt bốn người An Á Phi nói: “Phi nhi, vào nhà trước rồi nói, bên ngoài gió lớn. An thúc thúc, Lí thúc thúc, vào nhà nói chuyện đi.”

Lí Á La xoa xoa mắt, nói : « Đúng đúng đúng, vào nhà rồi nói, nhìn xem, cư nhiên liền đứng ở bên ngoài nói chuyện. Đến, tiểu Phi, chúng ta vào nhà rồi nói, cùng a cha nói ở Lạc thành chơi có vui không.”

Tay trái An Á Khả kéo An Á Phi quá chặt chẽ.

An Á Phi cui xuống bế hắn lên, “Oa, Khả Khả nhà chúng ta càng ngày càng nhiều thịt, ca ca sắp không ôm được Khả Khả rồi.”

Được ca ca luôn mong nhớ bế lên, An Á Khả hiển nhiên thực vui vẻ, liền mở cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, “Ca ca, quản gia đại bá nói, Khả Khả cao lên, chờ thêm mấy ngày tết, Khả Khả chính là tiểu người lớn.”

Khi nói đến hai chữ người lớn, một đôi mắt to lóe sáng giống như sao trời.

Hiển nhiên đối với chính mình trở thành người lớn, An Á Khả thực vui vẻ.

“Oa, thật sự, sau này Khả Khả nhà chúng ta trở thành tiểu người lớn, phải làm cái gì đây?” An Á Phi ôm An Á Khả, vừa đi, một bên đùa hắn.

Hai tròng mắt An Á Khả sáng trong suốt, “Khả Khả trở thành tiểu người lớn, là có thể giúp phụ thân cùng a cha làm việc, còn có thế giúp ca ca làm rất nhiều việc.”

Trong lòng An Á Phi nóng hầm hập, dùng sức ở trên khuôn mặt đã trở nên trắng noãn hung hăng hôn một cái, “chụt” một tiếng, bốn người vui vẻ, một người buồn bực.

Không cần phải nói, người đầu tiên vui vẻ đương nhiên là An Á Khả được ca ca hôn, Lí Á La cùng An Mộc Hữu bên cạnh nhìn tình cảm của hai đứa con tốt như vậy, đó là vui vẻ ở trong lòng.

An Á Phi không cần phải nói, vốn khi tiểu Khả Khả còn nhỏ thì đã rất thích rồi.

Người buồn bực kia, nhìn người nghiêm mặt đi bên cạnh An Á Phi thì ai cũng biết.

Lục Hàn Tình nhìn chằm chằm  mặt An Á Khả  nơi được An Á Phi hôn qua, trong lòng căm giận.

Từ khi nạn lụt bắt đầu, hắn cùng Phi nhi còn không có hôn qua, bình thường nhiều lắm cũng chỉ là kéo kéo tay bé nhỏ, ôm một chút mà thôi.

Hắn cũng rất muốn được hôn.

Cũng may, người oán niệm nào đó cũng không có mang những lời oán niệm ở trong lòng nói ra.

Nếu không, nhất định sẽ bị khinh bỉ.

Ghen tị với đứa nhỏ.

Thật sự là quá ngây thơ.

Đi vào đại sảnh, hạ nhân đã chuẩn bị tốt trà nóng, bưng điểm tâm nóng lên, trong phòng cũng đốt chậu than nóng hầm hập.

Trấn Bắc Khẩu tuy rằng dựa nam, không có tuyết, nhưng mùa đông, cũng vẫn rất lạnh, là cái loại độ ấm ẩm ướt lạnh lẽo.

Gió cũng thổi đặc biệt lớn.

Cho dù mỗi ngày có thể nhìn thấy mặt trời, cũng không cảm thấy mặt trời kia có bao nhiêu ấm áp.

Không giống với thành thị ở phương bắc, tuy rằng thời điểm tuyết tan sẽ rất lạnh, chính là khi có mặt trời, cũng có thể cảm nhận được ấm áp khi có ánh mặt trời chiếu lên người.

An Á Khả ở trong lòng ngực An Á Phi không muốn xuống dưới, đã lâu không thấy ca ca, hắn mới không muốn rời xa ca ca. Trong lòng ngực ca ca hảo ấm áp.

Lục Hàn Tình lạnh mặt ngồi ở chủ vị, tiểu phá hài kia, trước kia nhìn thấy còn đáng yêu, lúc này mới không gặp bao lâu, thế nhưng cùng hắn bắt đầu đoạt Phi nhi.

An Á Phi nhếch mày nhìn về phía hắn, người này lại phát điên cái gì?

Lí Á La đã sớm chú ý vẻ mặt người này không vui, chỉ là, thấy mà làm như không thấy.

Tiểu Phi nhà hắn bị bắt cóc mấy tháng, hắn còn chưa nói gì đâu.

Tiểu tử Lục gia thế nhưng đã bắt đầu nghĩ muốn đem Tiểu Phi nhà hắn làm của riêng sao?

Hừ.

Lí Á La quay đầu nhìn về phía con lớn nhất của chính mình, lúc trước, Tiểu Phi còn hỏi thăm hắn chuyện giải trừ hôn sự này như thế nào, mới đi ra ngoài mấy tháng, mà hai người lúc này, đã có tình cảm thân thiết ăn ý giống như hắn cùng Mộc Hữu phu phu nhiều năm chung sống mới có.

Haiz, Tiểu Phi hẳn là thật sự yêu thương Lục gia tiểu tử đi.

Lí Á La có chút lo lắng, nhưng nghĩ tới những gì mình nghe được khi ở trong này, lại cảm thấy chính mình lo lắng quá.

Rốt cuộc con cháu rồi sẽ có phúc của con cháu thôi?

“Tiểu Phi, ta nghe quản gia nói, các ngươi từ Lạc thành đi thành Bình Giang?”

An Á Phi gật đầu, áy náy nói: “A cha, thực xin lỗi, trước đó không nói với các ngươi chuyện chúng ta đi thành Bình Giang.” Thời điểm hắn quyết định cùng Lục Hàn Tình đi thành Bình Giang, hắn ở trong thư không nhắc tới chuyện này.

Chính là sợ phụ thân cùng a cha lo lắng cho mình.

Lí Á La cười lắc đầu, « Nói với a cha làm chi, ta cũng biết ngươi là sợ ta cùng phụ thân ngươi lo lắng.” Tiểu Phi của hắn vẫn tri kỷ như lúc nhỏ.

Đối với chuyện này, tuy rằng thời điểm nghe nói, còn thực lo lắng, đã ở trong lòng oán trách tiểu Phi không hiểu chuyện, thế nhưng lại đi chỗ nguy hiểm như thế.

Nhưng mà hiện tại nghĩ tới, hắn làm sao không hiểu ý tưởng của đứa con chính mình đâu.

An Á Phi lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn vẫn sợ sau khi trở về gặp a cha, a cha sẽ mắng hắn một trận. Dù sao chuyện ôn dịch này, nếu như bị nhiễm kết cục chính là chỉ có chết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện