An Á Phi chưa bao giờ nghĩ tới, những ngày nhàn nhã như vậy làm tâm tình người ta thư sướng, coi như cả người đều vui lập trong hơi thở bình thản mà thoải mái.
Trở lại thôn Phượng Sơn đã được một tháng, hắn cùng Lục Hàn Tình cũng đã lập gia đình một tháng.
Hai người mỗi ngày cùng một chỗ, vừa mở mắt, có thể nhìn thấy lẫn nhau, trong mắt tràn đầy đều là nhau.
Loại cảm giác này, làm cho hắn lún càng sâu, chỉ hy vọng vẫn như vậy mới tốt.
Nhìn Lục Hàn Tình ngủ bên cạnh người, An Á Phi hạnh phúc cười đến híp mắt.
“Phi nhi, xem đã đủ chưa.” Lục Hàn Tình mở to mắt, nhìn thấy hắn làm cho trong lòng Lục Hàn Tình mềm mại tươi cười, bất giác trêu ghẹo ra tiếng.
An Á Phi nhếch mày, một chút cũng không có không vui khi bị trêu ghẹo, ngược lại lắc đầu, rất là buồn nôn nói: “Nhìn ngươi làm sao mà đủ, cả đời đều nhìn cũng không đủ.” Nói xong, còn ở trên khuôn mặt dễ nhìn của Lục Hàn Tình khinh bạc một chút, lập tức liền xoay người xuống giường, ly người nào đó thật xa.
Bị những lời này làm cho giật mình, đợi đến khi phản ứng, trong phòng làm sao còn bóng người nghịch ngợm.
Lục Hàn Tình không khỏi lắc đầu bật cười, Phi nhi hoạt bát như vậy, trong một tháng này hắn đã thấy rất nhiều. So với Phi nhi lạnh nhạt nhu hòa trong dĩ vãng, Phi nhi như vậy càng tươi sáng hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn, mới càng giống với thiếu niên mười sáu tuổi.
Lục An phủ ở thôn Phượng Sơn, ngoại trừ bảy người của Lục gia cùng An gia, còn có có Đông Viễn cùng Tây Nam, cùng với bốn tiểu thị hầu hạ Lạc Tịch cùng Lục Thương, tổng cộng là mười ba người.
Khi Lục An phủ xây dựng, liền suy xét mọi mặt, thêm lúc sau có vài lần mở rộng, giờ phút này có mấy người ngốc ở trong phòng chính, liền rất là rộng rãi.
Trong nhà chính, có một cái bàn lớn, bảy người ngồi ở trên náo nhiệt dùng bữa sáng, sáu người hầu hạ ở trong nhà bếp dùng cơm.
Đây là Lục An phủ, không phải là Lục phủ ở Lạc thành, tất nhiên khi dùng cơm, bên cạnh không cần người nhìn.
Không nói phu phu An Mộc Hữu không quen, chính là An Á Phi cũng không thích khi ăn cơm còn có người ở một bên nhìn.
Ăn được một nửa, Lạc Tịch đột nhiên từ trong bát ngẩng đầu nói; “Tiểu Phi, ta với a cha ngươi chuẩn bị lát nữa đi ra ruộng trồng trọt, ngươi muốn đi cùng hay không?”
“Trồng trọt?” An Á Phi nghi hoặc ngẩng đầu, “Hiện tại trồng cái gì?”
Hắn tuy rằng so với đứa nhỏ lớn lên ở trong thành thị thì biết được nhiều chuyện ở nông thôn hơn, nhưng đối với chuyện phân loại trồng trọt theo mùa này, hắn vẫn là không rõ ràng lắm.
Lúc này đúng là tháng tám, cách thu hoạch vụ thu cũng còn một đoạn thời gian, đây là chuẩn bị trồng cái gì?
Lạc Tích nhếch mày cười nói: “Như thế nào, ngươi thế nhưng không biết?”
An Á Phi không nói gì nhìn qua, ngươi bày ra vẻ mặt đắc ý làm cái gì? Không phải là biết trồng trọt thôi sao, cũng không phải nhặt được bảo bối.
Lục Hàn Tình ở một bên thấy buồn cười, gắp một miếng cà vào trong bát hắn.
Lục Thương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn vốn là không muốn cho Tịch nhi trồng cái gì, nào biết, từ sau khi trồng đồ ăn, Tịch nhi trái lại thích trồng trọt, ngay từ đầu có hai khối đất trống ở trước hậu viện, hiện tại, cũng được sử dụng.
Vì thế hắn cũng đã khuyên bảo vài ngày, khuyên như thế nào cũng không được.
Lạc Tịch tự cho chính mình được một ván hòa, vẻ mặt càng thêm đắc ý, ngay cả giọng nói đều giơ cao vài phần, “Đất trồng khoai tây không phải có thể thu sao? Ta với a cha ngươi chuẩn bị đem khoai tây thu, sau đó sẽ đem khối đất này xới lên, tiếp theo lại trồng khoai tây. Nghe nói bởi vì thôn Phượng Sơn gần Diêu quốc, nên một năm là có thể có hai mùa khoai tây.”
An Á Phi rất muốn trợ trắng mắt, “Ngươi trồng nhiều khoai tây như vậy làm chi? Tự mình ăn hay là bán? Chừng này khoai tây chúng ta ăn là đủ, ngươi còn muốn trồng thêm? Khoai tây cũng không phải khoai lang, ngươi tính toán mang đi cho heo ăn sao?”
An Á Phi nhất thời quên mất thân phận của mình giờ phút này, dùng giọng điệu nói lý cùng Lạc Tịch nói chuyện, vừa mới dứt lời, đầu liền bị đánh một cái, tiếp theo là tiếng a cha nhà mình quát lớn, “Tiểu Phi, làm sao ngươi lại nói chuyện với Lục a cha như vậy, mau xin lỗi Lục a cha, nhanh lên.”
Lí Á La bình tĩnh nhìn vẻ mặt vô tội của đứa con, đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện với trưởng bối như vậy, thật sự là bị hắn nuông chiều nên hư rồi.
An Mộc Hữu cũng hiểu được đứa con nói như vậy không tốt, cũng có chút đau lòng vì cái gõ kia của phu lang chính mình, đầu tiểu Phi chắc là rất đau.
Ở thôn Phượng Sơn một đoạn thời gian, Lục Hàn Tình đã sớm hiểu rõ tính nết của a cha hắn, trước kia tuy rằng thường xuyên gặp mặt, nhưng rốt cuộc cũng không ở cùng một chỗ, hiện tại ở cùng một chỗ, lại làm cho hắn rõ ràng tình tình của vị a cha có chút cố chấp mà nóng nảy.
Tựa như lúc này, hắn ngàn vạn lần không cần lên tiếng, nói cách khác, tiểu Phi nói lý sẽ càng bị nói, tương tự, hắn cũng sẽ bị nói.
An a cha cũng không phải người thân phận cao, hắn sẽ đối với ngươi có chút băn khoăn.
Nhưng nếu đặt ở trước khi hắn và tiểu Phi lập gia đình, có lẽ còn có thể, hiện tại, người một nhà, hắn đương nhiên là phải đối xử bình đẳng.
Đau lòng nhìn thấy mặt Phi nhi nhăn lại, Lục Hàn Tình chỉ có thể cúi đầu ăn cơm của chính mình.
Lạc Tịch rụt vai lại một chút, tượng tượng cảm giác cú đánh kia rơi trên đầu chính mình, không khỏi cảm thấy đầu chính mình cũng cảm thấy đau.
Bạn tốt thật là đáng thương, luôn quên thân phận của chính hắn.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt bạn tốt kinh ngạc mà không nói gì, đột nhiên trong lòng cũng có một chút sảng khoái nho nhỏ.
An Á Phi sờ sờ đầu, không nghĩ tới a cha thế nhưng sẽ gõ đầu mình, đau quá đi thôi.
Lí Á La nhìn hắn, nhíu mày, “Còn không xin lỗi.”
Hắn đã vài lần nhìn thấy Tiểu Phi cùng A Tịch nói chuyện, vốn nghĩ hai người ở chung như vậy, đó là thể hiện cảm tình tốt.
Nhưng hôm nay vừa nghe, lời này còn có chút không phân biệt tôn ti.
Phi nhi thời gian này, thật sự là bị bọn họ chiều hư.
Trong lòng An Á Phi quả thực muốn ngửa đầu lên trời thét dài, Lục a cha? Á Minh?
Cho hắn đi chết đi còn hơn.
Ở trong lòng hung hăng ghi lại một bút này cho bạn tốt, dưới cái nhìn chằm chằm của a cha chính mình, An Á Phi không cam lòng, rất khổ bức mà hướng Lạc Tịch nói: “Lục a cha, thực xin lỗi.”
Gào khóc, đây là nguyên nhân chính hắn rối
rắm chuyện cùng Lục Hàn Tình thành hôn.
Rõ ràng hắn cùng Á Minh là bạn tốt.
Rõ ràng hai người là cùng vai lứa, chỉ bởi vì hắn so với người này đến thế giới này muộn hơn, còn kém vai vế thì không nói, hiện tại hắn phải gọi người kia là a cha….
Thật sự là rất trở ngại.
Trong lòng An Á Phi oán niệm thái độ làm người không đủ.
Lạc Tịch nhịn cười tiếp nhận lời xin lỗi của bạn tốt, rất nhanh cầm chén ăn cơm xong, liền cáo từ đi ra đại sảnh, trốn ở một bên vụng trộm vui vẻ.
Tiểu Phi như vậy thật sự là rất buồn cười.
Quả nhiên, nhìn bạn tốt kinh ngạc, chính là chuyện tình rất thích.
Nhạc đệm nho nhỏ qua đi, mấy người ăn qua điểm tâm, liền cầm cuốc đi ra ngoài đồng.
Bởi vì buổi sáng Lạc Tịch đề nghị trồng trọt, đất trồng khoai tây bọn họ cũng đã sớm thu trở về. Bởi vậy buổi chiều mấy người đi ra đồng, chính là đi xới đất, đào hố, sẽ lấy khoai tây đã nảy mầm cắt lõm một chỗ, dính một chút phân tro phòng ngừa mầm bị cắn, lại trôn xuống đất, sau đó đắp bùn đất lên là được.
Tuy rằng trình tự nhìn rất đơn giản, kỳ thật làm mới biết khó khăn bao nhiêu.
Nhất là đối với An Á Phi chưa bao giờ chân chính đi ra ruộng mà nói.
Lạc Tịch bởi vì thời gian này yêu thích trồng trọt, không có việc gì làm liền hay ra ruộng, lực cánh tay đã sớm rèn luyện ra, tuy rằng làm lâu vẫn cảm thấy cảnh tay đau đớn, nhưng so với An Á Phi, đã muốn mạnh hơn rất nhiều.
An Á Phi cầm cái cuốc, mở cuốc xuống đất một cái, cũng đã cảm thấy hai tay đau đớn.
Ngẩng đầu thấy bạn tốt đang vui vẻ xới đất, cúi đầu cắn răng tiếp tục làm.
Không phải là trồng trọt thôi sao, không phải là xới đất thôi sao, hắn cũng có thể.
Lục Hàn Tình ở một bên thấy, muốn đến hỗ trợ, hoặc muốn cho Phi nhi lên bờ ruộng nghỉ ngơi một chút, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, biết chính mình nói ước chừng cũng không nghe, liền tăng tốc độ xới đất ở trong tay chính mình, nghĩ lát nữa trộm giúp đỡ Phi nhi một chút.
Đợi cho xới đất xong, An Á Phi cảm thấy, cánh tay chính mình đã không còn là của chính mình.
Đau xót muốn chết.
Hai cánh tay đều không nâng dậy được.
Lục Hàn Tình đau lòng xoa cánh tay cho hắn, Lạc Tịch ở một bên cũng không khá giả gì.
Để muốn thằng bạn tốt, hắn cũng cố gắng xới đất, tăng tốc xới đất, kết quả, hai cánh tay giờ phút này cũng không nâng lên được. Tuy rằng so với An Á Phi khỏe chút, nhưng cũng không khỏe hơn là bao nhiêu.
Hai người ngồi không xa, giờ phút này liếc nhìn nhau, không khỏi cười ra tiếng.
Quả thật là cá mè một lứa.
Lí Á La ở một bên lắc đầu, hai người này, nếu vai vế không hơn kém, thoạt nhìn thật giống một đôi bạn tốt.
Xới đất này, nên chú ý sử dụng lực cánh tay, làm sao có thể giống như hai người không muốn sống mà huy động cánh tay, vậy mà không đau thì cũng khó.
“Trở về nghỉ ngơi một ngày đi, dù sao khoai tây còn cần phải cắt nơi nảy mầm ra, không cần gấp.” Lí Á La đứng dậy đem cuốc để tới một bên, mắt nhìn xa xa đất vườn vàng óng ánh, thu hoạch vụ thu vừa đến.
Năm nay lương thực nhiều, thu hoạch so với năm rồi khẳng định nhiều hơn.
An Á Phi chịu đựng đau để cho Lục Hàn Tình xoa cánh tay, trong lòng thầm mắng chính mình quá ngu ngốc. Mấy ngày qua quá thư thái, bị bạn tốt kích như vậy, lại cùng hắn chạy ra ruộng.
Thật sự là ngu muốn chết.
Loại việc làm đất này cũng là một việc tốn sức, làm sao hắn một người chưa làm đất bao giờ mà làm được.
Đương nhiên, a cha cùng phụ thân chính mình làm nhiều đất như vậy, cũng không thảm như hắn cùng bạn tốt, chính là Lục Hàn Tình cùng Lục Thương, cũng không xuất hiện khác biệt gi, nguyên nhân sợ là hắn cùng bạn tốt rất ít lao động.
Về sau sợ là không có cơ hội làm như vậy, đừng nói a cha không đồng ý, ước chừng Lục Hàn Tình cùng phụ thân hắn cũng không cho hắn cùng Lạc Tịch lại trồng trọt như vậy.
Chơi một chút thì tốt rồi, hoặc là ở hai miếng đất trống trước và sau nhà trồng một chút gì đó, nào cà, nào ớt thì còn được đi, còn muốn trồng trọt, khẳng định không ai sẽ đồng ý.
An Á Phi quay đầu nhìn hai hàng đất chính mình xới, thiệt tình bội phục a cha cùng phụ thân chính mình, trước kia hai người làm quản lý vài mẫu ruộng trong nhà kia?
Lục Hàn Tình cúi đầu hỏi: “Phi nhi, đỡ hơn chưa?”
Nghe vậy, An Á Phi hơi hơi cử động cánh tay bên phải, gật đầu, “Không đau như vừa rồi nữa.”
Thêm nội lực mát xa rất là tốt.
Lục Hàn Tình cười trách nói: “Xem ngươi lần sau có cùng a cha âm thầm phân cao thấp nữa không?”
Nếu không phải hai người âm thầm phân cao thấp, chậm rãi xới đất, cánh tay tuy rằng cũng sẽ đau, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy.
An Á Phi ngượng ngùng cười cười, hắn chính là quen cùng bạn tốt không có việc gì sẽ như vậy.
Lần sau hắn tuyệt đối sẽ không cùng bạn tốt chơi trò ngu xuẩn như vậy, không chiếm được chỗ tốt không nói, còn làm cho chính mình khó chịu như vậy.