Tiễn khách quý xong, Tào Thanh Nho liền phát tác: "Đi gọi Nhị thiếu gia tới cho ta, không đi tiếp khách, còn chạy đi đâu!"
Con đi theo Du Tiểu Vãn ra ngoài, sau đó không trở về phòng khách, Trương thị còn đang mừng thầm trong lòng, sao có thể để cho người ta đi quấy rầy, vội nói: "Duệ Nhi cao hứng thay cho huynh trưởng, uống có hơi nhiều, chắc là đã đi ngủ rồi." Lại cưỡng chế ghen tuông trong lòng: "Hầu gia không phải nói hôm nay nghỉ ở chỗ Võ di nương đó sao? Sáng sớm ngày mai còn phải đi tiếp Trần đại nhân, Hầu gia cũng sớm đi nghỉ đi."
Tào Thanh Nho ngẫm lại cũng thấy có lý, liền đến chỗ Võ di nương, không nói gì thêm nữa.
Trương thị vội vã chạy tới Mặc Hương Cư. Tào Trung Duệ bị thương không chỉ hai mươi cái răng, mà cả ngay cả lợi đều sắp rụng xuống, lúc này vừa mới dọn dẹp xong, thì bị Trương thị tìm đến. Trương thị thấy tình cảnh này, bị sợ hãi không nhẹ. Khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của đứa con trai bảo bối của bà nay bị sưng đỏ thành một khối, vài chỗ còn bị rách da, môi vừa đỏ vừa sưng, khi mở miệng nói chuyện, còn có thể thấy vết máu trên răng nanh.
"Con của ta, ai làm con bị thương, mau nói cho nương!"
Trong mắt Tào Trung Duệ bật ra lửa giận, "Còn không phải là Vãn Nhi! Con dùng tấm chân tình đãi nàng, nàng thế nhưng lại chà đạp không thương tiếc." Hắn dùng sức rống một tiếng, ngực nhất thời đau nhói không thôi, không ngờ nữ tử kiều nhỏ như vậy, khí lực cư nhiên không nhỏ, đã vậy, đá cước nào đều nhắm ngay ngực của hắn, hại hắn hiện tại hô hấp đều có chút gian nan, trong lòng liền càng thêm phẫn nộ, "Nàng nhất định là đang chờ ai đó trong lương đình! Có người đã ám toán con, hại con cả người không thể động đậy, nếu không nàng làm sao có thể đánh ngã con?"
Trương thị hỏi rõ ngọn nguồn, nhất thời giận dữ, "Thứ đồ hèn hạ đó giỏi lắm! Không cần hỏi nữa, tối nay Hàn Nhị công tử và Quân Nhị công tử đều ra hoa viên, nàng nhất định là thông đồng với hai người bọn họ. Duệ Nhi đừng nóng giận, nghe lời của nương, nương bảo đảm với con, ngày mai sẽ thuận thuận lợi lợi áp bức tiểu tiện nhân kia phải gả cho ngươi, tương lai nếu con tìm được nhân duyên tốt hơn, nàng cũng phải thành thành thật thật nhường lại vị trí chính thê."
Dứt lời thì thầm một phen, thẳng đến khi nghe được tiếng Tào Trung Duệ nhịn đau bật cười.
.
.
.
Ngày kế là ngày triều đình nghỉ hầu triều. Sáng sớm, sau khi Trương thị thức dậy rửa mặt chải đầu, trang điểm kĩ càng xong, Tào Trung Duệ và Tào Trung Nhã đúng giờ đến thỉnh an. Ba mẹ con cùng ngồi chờ một hồi, không thấy Hầu gia đến, cho người đi hỏi, mới biết Hầu gia nguyên lai đã dẫn Võ di nương và Tào Trung Mẫn đến Duyên Niên Cư. Trương thị tức giận ném vỡ tách chén, Tào Trung Duệ vội ngăn trở: "Mẫu thân tức giận làm gì, đây nhất định là do Võ di nương khuyến khích. Thất lễ thế này, lão thái thái sẽ nhìn thấy."
Trương thị nghĩ lại cũng thấy đúng, Hầu gia tuy rằng trọng quy củ, nhưng một đại nam nhân khó tránh khỏi tâm tư có chút thô, nhưng lão thái thái sẽ hiểu được, Võ di nương thế này chính là đem nhược điểm bỏ vào tay mình. Vì thế tâm tình bà tốt lên, ba mẹ con cùng lên đường đến Duyên Niên Cư thỉnh an.
Nghe bên trong Duyên Niên Cư vọng ra những lời chúc mừng Tào Trung Mẫn bái sư, Trương thị cười lạnh trong lòng một tiếng, mang theo hai con vào thỉnh an. Lão thái thái vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Tào Trung Duệ, không khỏi chấn động, "Duệ Nhi đây là làm sao vậy?"
Vẻ mặt Tào Trung Duệ có chút né tránh, quanh co nói: "Tối hôm qua...... Không cẩn thận bị ngã......"
Lão thái thái tất nhiên là không tin, trách móc: "Ngã thế nào mà cả môi cũng sưng đỏ? Mơ tưởng gạt ta, con mau nói thật đi."
Tào Trung Duệ càng thêm ra vẻ xấu hổ, nhìn trộm mẫu thân, Trương thị tựa hồ rất là chần chờ, thẳng đến khi Tào Thanh Nho lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, bà mới vội khẽ gật đầu, Tào Trung Duệ thế này mới bắt đầu nói: "Kỳ thật là thế này......"
Trong lòng lão thái thái lúc này rất không vui. Ta là tổ mẫu, ta muốn ngươi nói ngươi không nói, lại nhìn sắc mặt mẫu thân, là ai dạy trong mắt ngươi không có trưởng bối như vậy!
Lão thái thái vốn xem trọng nhất là đứa cháu này, làm việc gì cũng lấy hắn làm trọng, nhưng biểu hiện vừa rồi của đứa cháu này khiến bà cảm thấy trái tim băng giá, trong mắt hắn làm sao có tổ mẫu này?
Lại không biết đây là do Trương thị đã dặn trước, nhất định phải làm ra vẻ phi thường khó xử, mới có thể đổi lấy tín nhiệm, đáng tiếc Trương thị và Tào Trung Duệ lại không biết, sự tình còn chưa nói ra, lão thái thái đã bắt đầu tức giận.
"Tối hôm qua tôn nhi uống có hơi nhiều, liền vào hoa viên dạo một vòng, nào biết...... Ở lương đình mơ hồ thấy một nam một nữ đang tư hội, tôn nhi nghĩ rằng, Tào gia
ta há có thể có việc đồi phong bại tục này, huống hồ trong nhà còn có khách quý, nếu bị khách quý phát giác, danh dự Tào gia ta coi như quét rác. Cho nên tôn nhi định giáo huấn bọn họ một phen, nào biết lại bị kẻ khác ám toán, hai người nọ nghe được tiếng động, liền vội vàng bỏ chạy."
Lão thái thái nghe vậy kinh hãi, đây không phải là việc nhỏ, vội hỏi: "Con có thấy rõ là người phương nào?" Dứt lời lại thấy đau lòng, kéo Tào Trung Duệ ngồi xuống cạnh mình, "Đáng thương, còn dám làm bị thương tôn nhi của ta."
Tào Trung Duệ mỉm cười lắc lắc đầu, "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, hiện tại không đau. Chính là, lúc ấy khuất ánh trăng, tôn nhi cũng không nhìn rõ là người phương nào, nhưng nhặt được một cây trâm, có thể xác nhận được nữ tử kia."
Dứt lời lấy cây trâm ra cho lão thái thái xem.
Lão thái thái cầm lên nhìn, sắc mặt đại biến, cây trâm này là do chính bà tự tay chọn, cây trâm bằng bạc, khảm hình hoa ngọc lan, là do thợ khéo Ngân Tường Lâu làm ra. Đây chính của hồi môn mà bà chuẩn bị cho nữ nhi Thanh Liên của mình, hôm trước còn thấy Vãn Nhi cài ở trên đầu.
Trương thị khẽ thở dài: "Ai... Vốn con không định để Duệ Nhi nói...... Tối hôm qua cũng không biết là vị khách nào đi dạo trong vườn." Ý tứ ám chỉ thập phần rõ ràng.
Ánh mắt lão thái thái lóe lóe, nhưng bà không nói gì, trong lòng bà không tin Vãn Nhi lại làm ra hành vi đồi phong bại tục này.
Lúc này Du Tiểu Vãn vừa vặn đến thỉnh an, nhu thuận dịu dàng cúi thấp người hành lễ. Nàng mặc áo nguyệt nha màu trắng, quần lụa cùng màu thêu hoa vàng nhạt, bới đầu kiểu song loa kế*, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc hình hoa ngọc lan, trang điểm thang nhã sáng sủa, tươi cười điềm tĩnh dịu dàng, "Lão thái thái, cậu, mợ vạn an. Hai vị biểu ca mạnh khỏe, Nhã Nhi muội muội mạnh khỏe."
* "Song loa kế" là tên một kiểu tóc bới cao hai bên. Mọi người xem hình ở đây để tham khảo.
Trương thị và Tào Trung Duệ đều sửng sốt, sao lại có một cái nữa?
Lão thái thái đặt cây trâm lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cười nói: "Mau tới đây ngồi."
Du Tiểu Vãn ôn nhu ngồi xuống cạnh lão thái thái, Trương thị liền khẩn cấp hỏi: "Vãn Nhi tối hôm qua là lập tức về phòng?"
Trong mắt Du Tiểu Vãn thoáng hiện lên một tia kinh hoảng và xấu hổ, nàng cắn cắn môi nói: "Đúng vậy, lập tức về phòng, ngủ sớm."
Trương thị thầm đắc ý trong lòng, chỉ biết nàng sẽ nói như vậy! Nữ hài gia nào dám nói ra chuyện tối hôm qua, tất nhiên là phải phủ nhận, đợt chốc lát nữa chỉ trích nàng, bà sẽ nói ra tình hình thực tế, lão thái thái sẽ thấy ngay là nàng đang nói dối.
Vì thế lại theo sát hỏi, "Trâm trên đầu con, là một đôi sao?"
Du Tiểu Vãn nhẹ nhàng gật đầu, "Nguyên bản không phải một đôi, trước kia Vãn Nhi từng xin mẫu thân, mẫu thân nói là tổ mẫu ban cho, không thể cho con, nên đã cho người làm một cây khác giống như vậy, mấy ngày trước, Vãn Nhi đã tặng một cây cho Thạch Lựu tỷ tỷ."
Trương thị và Tào Trung Duệ hai mặt nhìn nhau, kế hoạch vốn dĩ là sẽ hắt một bãi nước bẩn lên người Du Tiểu Vãn, đợi lão thái thái tức giận, Tào Trung Duệ sẽ ra mặt cầu tình, ngày sau cưới Vãn Nhi, giấu giếm gièm pha. Nào biết kịch bản đã viết hoàn mĩ như vậy, đến lúc diễn lại chẳng theo kịch tình. Đầu tiên là lão thái thái không lập tức phát tác, giờ cây trâm vốn chỉ có duy nhất một cây lại nhiều ra thêm một cây, còn kéo thêm cả Thạch Lựu.
Lão thái thái lập tức nói: "Thạch Lựu đâu? Gọi nàng vào."
Không bao lâu, Thạch Lựu liền nhẹ nhàng đi đến, nghe được câu hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền đỏ bừng, quanh co nói: "Trâm...... Hôm qua bận quá, không biết rơi ở đâu."
Trương thị nghe vậy cũng sửng sốt, sao lại ra thêm một đứa làm rơi trâm nữa? Cho dù Thạch Lựu thực sự tư hội với ai, bà cũng lười quản a, bà muốn là muốn bắt Vãn Nhi a.
Trương thị chỉ lo nghĩ nên làm thế nào để chuyển đề tài về lại Du Tiểu Vãn, không chú ý tới nét mặt của phu quân nhà mình không biết từ khi nào đã hiện lên một mảnh đỏ sậm, thần sắc cũng cực độ mất tự nhiên.
Truyện convert hay :
Hổ Tế Dương Tiêu