Võ di nương chưng hửng nhìn Du Tiểu Vãn, thật sự không đoán được Du Tiểu Vãn sẽ cự tuyệt mình.
Nhớ tới mấy tháng trước biểu tiểu thư giúp Mẫn Nhi đề cử lương sư, nhớ tới vài ngày trước biểu tiểu thư còn nhiệt tâm rộng rãi cho mượn năm ngàn lượng bạc, nay chỉ là nhấc tay chi lao, sao lại không nguyện ý hỗ trợ? Võ di nương trong đầu chợt hiện linh quang, vội kiệt lực cam đoan, "Biểu tiểu thư yên tâm, cửa hông ở hướng Tây đều là người của ta, nay các chủ tử đều ở Duyên Niên Cư, các ma ma và nha hoàn đều bận việc, cam đoan không có ai nhìn thấy biểu tiểu thư đi đến đó. Huống hồ còn có muội muội ta đi cùng, ta đã sớm chuẩn bị sẵn, nói là một thân thích họ hàng xa đến tống tiền, nên muội muội ta phải đi giải quyết."
Cái cớ như vậy thật tốt, có câu một người đắc đạo, cả họ được nhờ, Ngô Lệ Quyên nay được phú quý, họ hàng thân thích xa đến tìm nơi nương tựa cũng là nhân chi thường tình, nhưng nếu kèm theo chuyện bị mất trộm Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi mấy ngàn lượng, cái cớ này có vẻ không được tốt lắm.
Vốn tưởng rằng đưa bạc cho Mẫn biểu ca, lấy tài cán của Mẫn biểu ca, hẳn là có thể giải quyết dứt điểm, lại không nghĩ rằng đối phương cũng đã sớm đề phòng chiêu thức ấy. Sự tình phát triển đến mức này, Du Tiểu Vãn cho rằng Âu Dương Thần nhất định sẽ không thành thật chờ ở cửa hông hướng tây. Người này xuất thân thương hộ, nhất định là giảo hoạt gian trá, lần trước vẫn là gặp mặt ở phòng khách nhị môn, lúc này lại an bài đến cửa hông, hắn nhất định có thể đoán ra đám người Võ di nương rất sợ hắn bị những người khác trong phủ nhìn thấy, nếu chuyện tiền bạc của hắn không thuận lợi, nhất định sẽ lợi dụng điểm này. Nàng cười nhạt nhắc nhở, "Nếu hắn không muốn chờ ở cửa hông thì sao? Nếu hắn bày kế chạy vào trong viện thì sao?"
Tình hình như vậy, Võ di nương cũng đã nghĩ đến, đã sớm phòng bị. Trong khoảng thời gian nàng được giao quản lý hậu viện, mà hậu viện có ngoại nam đi vào, không chỉ là thanh danh Tào gia bị hao tổn, nàng và Mẫn Nhi cũng sẽ bị Tào gia vứt bỏ, cho nên nàng dùng ngữ khí cực kỳ khẳng định nói, "Sẽ không! Nơi đó là người của ta, sẽ coi chừng hắn." Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chỉ muốn lập tức sai người lại đi nhìn một cái.
Du Tiểu Vãn không đáp, hỏi lại, "Làm việc gì đều có vạn nhất! Nếu vạn nhất con và Ngô phu nhân nửa đường gặp Âu Dương Thần, hơn nữa đúng lúc giao tiền bị ai đó vừa vặn bắt gặp, chỉ sợ lời gì khó nghe nhất cũng sẽ truyền ra."
Võ di nương cười gượng nói: "Không có, tên kia tuổi lớn như vậy, biểu tiểu thư còn ở độ tuổi như hoa, mặc cho ai cũng không tin......"
"Phải, Âu Dương Thần tuổi lớn, nói là tình lang của ta, khẳng định không có người tin tưởng, nhưng nếu người bên ngoài nói là ta giật dây bắc cầu, giúp Ngô phu nhân cùng tình lang gặp gỡ thì sao?"
Thế gian này tuy rằng không quá mức chỉ trích quả phụ tái giá, nhưng triều đình đề xướng trung trinh thủ tiết, còn nhiều lần ban biển lập đền thờ cho những quả phụ thủ tiết, gia đình quý tộc lại khắc nghiệt, đều bức bách nữ nhi chưa gả cùng quả phụ không được ra khỏi cửa. Nếu Du Tiểu Vãn cư nhiên trợ giúp quả phụ gặp gỡ tình lang, hơn nữa quả phụ này còn là mẹ ruột của thứ phi Nhiếp Chính Vương...... Trương Quân Dao và Tấn Vương phi nếu biết việc này, tất nhiên sẽ dùng danh nghĩa duy hộ thể thống hoàng thất, thỉnh Thái Hậu hoặc Nhiếp Chính Vương hạ chỉ ban thưởng độc rượu. Du Tiểu Vãn, Ngô phu nhân, Ngô Lệ Quyên và Võ di nương, một người cũng đừng hòng chạy.
Về phần chứng cớ, kẻ phạm tội giết người cướp của còn phải có chứng cứ rõ ràng, tội dâm loạn cũng vậy, huống hồ không phải hoàn toàn không có. Tiểu Võ thị không phải đã cho Âu Dương Thần ngân phiếu năm ngàn lượng đó sao? Nếu không có tư tình, làm sao có thể cho một thân thích đến tống tiền nhiều bạc như vậy?
Mới vừa rồi trong phủ đã phát hiện Cỏ Linh Chi và Tùng Vụ bị mất trộm, kế tiếp, Trương thị khẳng định sẽ đòi điều tra sổ sách. Sổ sách lại không ghi cái gì, mà mấy tháng nay, Tào phủ đều là do Võ di nương chưởng quản, phải chăng là Võ di nương thừa cơ lấy trộm thượng đẳng Tùng Vụ và Cỏ Linh Chi đem ra ngoài bán, đưa bạc cho muội muội dưỡng lão bạch kiểm*? Nói là biểu tiểu thư cho mượn? Xin lỗi, ba người các ngươi là một phe, không ai có thể tin được.
* bạch kiểm = mặt trắng, ý nói những gã nam nhân kiếm sống bằng cách trở thành tình nhân của các quý bà giàu có
Cứ như vậy, một tội lại một tội đổ xuống, mấy người các nàng cho dù cả người đều là miệng cũng không thể nói rõ.
Đúng là một hòn bắn rơi ba con chim a.
Du Tiểu Vãn cẩn thận suy tính mấu chốt trong chuyện này, một chút cũng không mềm lòng, cười nhạt cự tuyệt Võ di nương: "Lời nói là để nói cho người bên ngoài nghe, di nương tìm cớ cũng phải khiến người bên ngoài tin tưởng mới được. Con đây, một là chưa lấy chồng, hai là chưa ra hiếu kì, nếu tin đồn con lén gặp riêng ngoại nam, hoặc là giúp đỡ người bên ngoài gặp riêng ngoại nam truyền ra khỏi phủ, con chỉ có cách treo cổ. Theo con thấy, Ngô phu nhân và Ngô tỷ tỷ cũng thế."
Đạo lý này, Võ di nương biết, nhưng hiện tại Âu Dương Thần đã tìm tới cửa, không giải quyết hắn, muội muội lập tức sẽ thân bại danh liệt. Võ di nương cố nén hoảng hốt, đang định lại thuyết phục Du Tiểu Vãn, lại bị Du Tiểu Vãn nâng tay ngắt lời, giọng nói mềm nhẹ mà không tha cự tuyệt, "Theo ý con, Ngô phu nhân cũng không cần đi."
Võ di nương cười khổ, "Biểu tiểu thư nếu thực không muốn đi, ta cũng không có biện pháp cưỡng cầu, nhưng muội muội ta không đi không được, nếu không, tên tặc tử kia sẽ làm náo loạn đến......"
Khóe mắt Du Tiểu Vãn liếc thấy một góc vải lộ ra sau bồn hoa, là góc của một chiếc váy màu xanh viền xám nhạ. Đây là màu áo mà đa số các ma ma trong phủ đều phải mặc. Xem ra người này hẳn là Khúc ma ma, người bên cạnh Trương thị, chỉ có bà ta mới có thể lén lút như vậy.
Muốn nghe trộm vách tường? Được, ta sẽ cho ngươi nghe đủ, để cho mợ biết hậu quả của việc tính kế người trong nhà là thế nào!
"Làm náo loạn thì thế nào? Di nương việc gì phải sợ hắn gây sự? Hắn dám gây sự sao? Hắn nếu dám vào trong Tào phủ phun ra uế ngữ, cậu nhất định sẽ cho người băm hắn thành thịt vụn, chôn dưới bồn hoa làm phân bón. Dù sao hắn làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, không dám về lại nguyên quán, dù chết ở chỗ này, thì có ai biết? Chỉ cần xử lý kín đáo bên trong hậu viện, cam đoan sẽ không có một chút tiếng gió rơi vào tai Nhiếp Chính Vương. Bởi vì, Ngô tỷ tỷ là cậu đề cử mà được trúng tuyển, nếu là phẩm hạnh của Ngô tỷ tỷ bị bẩn, cậu khó tránh khỏi phải đảm đương trách nhiệm điều tra thất trách, cho dù không cần chịu trách nhiệm, cậu làm vậy cũng là chặt đứt con đường phú quý của Tào gia. Di nương, ngài nói, cậu có thể làm như vậy hay không?
Hắn nếu dám ra ngoài phủ ăn nói lung tung, Ngô tỷ tỷ tất nhiên là không có khả năng gả vào vương phủ, nhưng hắn có thể nói được sao? Nam nhân hận nhất cái gì, hận nhất chính là vợ đi ngoại tình! Thái Hậu nương nương đã hạ ý chỉ, Ngô tỷ tỷ đã xem như là người của Nhiếp Chính Vương điện hạ. Di nương, ngài nói, Nhiếp Chính Vương có phái người giết hắn và toàn bộ những kẻ đã nghe qua lời nhàn thoại này hay không? Cho nên, di nương căn bản không cần sợ, chỉ cần hắn dám nói lung tung, kết cục của hắn chính là cái chết! Nếu hắn là bị ai đó mua chuộc, như vậy không cần chờ đến lúc hắn nói lung tung, kết cục cũng là chết! Hơn
nữa, kết cuộc của người đã mua chuộc hắn cũng sẽ không tốt hơn hắn đến đâu. Cậu sẽ không bỏ qua cho người đó, người của Tào gia sẽ không bỏ qua cho người đó, Nhiếp Chính Vương điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho người đó!"
Du Tiểu Vãn tươi cười điềm tĩnh, ngữ khí thản nhiên, lời nói ra khỏi miệng lại khiến Võ di nương cả kinh, bước lui vài bước, "Nếu di nương vẫn lo lắng, con có bao thuốc câm này, chỉ cần dùng một nhúm bột nhỏ, đảm bảo sẽ câm ngay! Khách là ở xa tới, đãi khách sao có thể không có trà?"
Du Tiểu Vãn nói xong, liền từ trong túi áo lấy ra một bao giấy nhỏ, mạnh mẽ nhét vào tay Võ di nương, giọng đề cao lên, gằn từng tiếng rõ ràng nói: "Di nương mau phái người cho thuốc này vào trong trà đi, đầu tiên là hạ độc khiến hắn câm, sau đó nói với đại biểu ca, mang vài gã sai vặt đến, đánh hắn một chút, rút gân tay gân chân, làm bộ như là bị kẻ tặc cướp bóc, quăng ra ngoài thành, vậy là không còn chuyện gì nó. Hắn miệng không thể nói, tay không thể viết, còn gì phải sợ hắn nữa?"
Cả người Võ di nương đều ngây ra, ngây ngốc nhìn Du Tiểu Vãn, nữ hài trước mắt có đôi mắt sáng, răng trắng, môi son, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút phấn son, da thịt trắng mềm như ngọc, nụ cười ngọt ngào như mật, cả người tỏa sáng vẻ thiên chân vô tà như trẻ con, nhưng là...... Nhưng là...... Nàng lại có thể phân tích cái lợi cái hại trong sự việc hết sức thấu triệt, còn có thể trấn định nói ra loại phương pháp giết người không thấy máu này.
Ngay lúc Võ di nương còn đang chưng hửng, bồn hoa cách đó không xa bỗng vang lên một tiếng động, nghe như người nào đó đạp phải nhánh cây khô. Võ di nương hoảng hồn, vội thấp giọng quát hỏi, "Là ai?"
Lập tức vang lên một tiếng mèo kêu, Võ di nương chần chờ nói, "Trong phủ không có nuôi mèo a, chẳng lẽ là mèo hoang?"
Du Tiểu Vãn mỉm cười nói: "Là Khúc ma ma, bà ta vừa rồi luôn ở đây nghe lén."
Võ di nương lại kích động, "Vậy làm sao bây giờ? Nếu để phu nhân biết......" Nói đến một nửa, nghĩ đến vừa rồi biểu tiểu thư luôn nhắc đến việc "người mua chuộc hắn" sẽ bị như thế nào, cuối cùng tỉnh ngộ ra, mình đã nói mà, tên Âu Dương Thần này làm sao khéo như vậy có thể tìm được muội muội, nói không chừng chính là phu nhân âm thầm xúi giục!
Càng nghĩ, Võ di nương càng hận đến cắn răng, nếu thật sự là phu nhân xúi giục, hôm nay cho dù có đưa năm ngàn lượng bạc cho Âu Dương Thần cũng không có khả năng yên chuyện! Nàng suy tư một lát, hung hăng cắn răng một cái, "Đa tạ dược của đại tiểu thư!"
Du Tiểu Vãn dùng ánh mắt "Ngươi thật là kỳ quái" nhìn Võ di nương, "Di nương chẳng lẽ thực định đi kê đơn sao? Khúc ma ma đều nghe được, nếu thực sự hạ độc câm Âu Dương Thần, thì có thể bị dắt lên quan phủ, mợ thế nào cũng sẽ cố làm cho chuyện to ra, di nương không chịu nổi đâu. Những lời mà con vừa mới nói, bất quá là muốn để cho Khúc ma ma nghe một chút, miễn cho mợ nghĩ đến chúng ta không có biện pháp đối phó tên tặc tử này mà thôi."
Võ di nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng chỉ là nhất giới nữ lưu, thật đúng là không dám làm ra loại chuyện này. Nghĩ đến đây, nàng mới phát hiện, vị biểu tiểu thư tuổi nhỏ này hóa ra tâm tư kín đáo, trí kế bách xuất, mà nàng thì gặp chuyện sẽ bị loạn, mà quả thật là không nghĩ ra được thượng sách nào. Nàng vội nắm tay Du Tiểu Vãn, khẩn cầu nói: "Thỉnh biểu tiểu thư chỉ điểm bến mê."
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ cười: "Di nương không cần sốt ruột, người của ngài nếu đang canh chừng Âu Dương Thần, hắn tạm thời không thể đi vào, ngài chỉ cần phái hai bà tử trung tâm làm như thế này....... Mặt khác, bảo đại biểu ca phái vài gã sai vặt thân tín thông minh đến canh giữ trong con hẻm nhỏ cạnh cửa hông hướng Tây, thấy hắn đi ra, liền dùng bao tải bao đầu lại, hung hăng đánh một trận, nhớ kỹ, lúc đánh phải nói thế này......"
Du Tiểu Vãn thấp giọng thì thầm vài câu, Võ di nương càng nghe ánh mắt càng sáng. Nếu một quân cờ biết chính mình vô luận tuân lệnh thế nào, vận mệnh cuối cùng đều là cái chết, hắn còn có thể nghe theo lời kì thủ nữa sao? Nàng không khỏi cong khéo môi, cười nói: "Biểu tiểu thư thật sự là nhạy bén hơn người...... Chính là, cứ như vậy buông tha phu nhân, ta, ta thật sự là không cam lòng."
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ tao nhã cong khóe môi lên, giọng nói nhẹ nhàng trào phúng, "Vãn Nhi là vãn bối, cho dù mợ muốn giáo huấn Vãn Nhi, Vãn Nhi cũng không thể cãi lại, chỉ có thể cam chịu, nhưng nếu Âu Dương Thần làm ra chuyện gì, Vãn Nhi cũng quản không được. Vãn Nhi chỉ cần hắn không xuất hiện ở hậu trạch, không để khuê danh của các vị tỷ muội khuê danh hao tổn là được."
Võ di nương nghe vậy, trong lòng thầm chấn động, đúng vậy, con thỏ bị ép nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi Âu Dương Thần vốn chính là một con chó điên, nếu hắn thật sự chờ không kịp chạy vào hậu viện, thanh danh của các cô nương trong Tào gia đều bị hủy, một người cũng đừng hòng gả ra ngoài. Nàng vội cáo từ Du Tiểu Vãn, chạy đến tiền viện tìm con.
Âu Dương Thần ngồi cạnh chậu thanh ở đại sảnh gần cửa hông hướng Tây, càng chờ càng thấy phiền chán, đang cân nhắc làm thế nào để ép Tiểu Võ thị nhanh đến một chút, chợt nghe hai bà tử gác cửa ngồi tán gẫu chuyện nhàn thoại với nhau. Đề tài cũng chỉ là thế nào gã sai vặt ở tiền viện của phủ nào đó lặng lẽ chạy vào hậu viện, bị xem thành thành tặc tử, loạn côn đánh chết; rồi là chuyện nha hoàn nhà ai ăn nói chuyện không chú ý, bị đem bán đi rất xa...... Cuối cùng, một bà tử cảm thán nói: "Càng là người nhà cao quý càng trọng thể diện, đúng là chuyện gì cũng có thể làm được......"
Một bà tử khác như bị lời người kia hù dọa, vội thấp giọng quát: "Lời này nói mà ngươi cũng dám nói, không muốn sống nữa sao....... A, là đại nha hoàn thiếp thân của di nương lại đây." Bà tử nói chuyện lúc trước lập tức ngậm miệng lại.
Vừa ngừng chuyện phiếm, liền có một tiểu nha hoàn đẩy cửa vào, chính là người mấy ngày trước đã lặng lẽ đưa hắn ra phủ. Tiểu nha hoàn ngẩng cao cái cằm trơn bóng, lạnh lùng nói: "Ngươi về trước đi, hôm nay trong phủ có khách, Ngô phu nhân không rảnh tiếp đãi ngươi."
Âu Dương Thần vừa nghe liền phát hỏa, "A a, dám ăn nói như vậy với đại gia ta, không sợ ta đi ra ngoài gây chuyện sao?"
Nha hoàn kia cười lạnh nói: "Ngươi cứ việc gây chuyện, xem ta có sợ không, dù sao cũng không phải là ta làm cái gì, ta chỉ là tới truyền lời. Bất quá ta cần phải nói cho ngươi, một bí mật một khi không còn là bí mật, thì đừng hòng đem bán lấy tiền."
Truyện convert hay :
Tiên Võ Đế Tôn