Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Tam Tiểu Thư Tào Gia Hung Hãn (2)


trước sau

Quân Dật Chi làm như không có việc gì, cười hì hì chạy tới, chắp tay hành lễ với Tào lão thái thái và Trương thị, rồi liền phi thân lên ngựa. Đám vãn bối Du Tiểu Vãn cũng đi tới, hành lễ chào Sở thái phi, sau đó đi ra đứng phía sau Tào lão thái thái, cùng chờ xe ngựa Sở Vương phủ đi xa, mới bước lên lại xe ngựa của mình.

Tào lão thái thái ngồi trong xe ngựa, khuôn mặt già nua ủ dột xuống. Đỗ Quyên kéo ấm lô đến gần, lại rót một chén trà nóng, nhưng lão thái thái lúc này nào còn có tâm tình uống trà, lấy tay ngăn lại , "Giận muốn tức chết rồi."

Tuy rằng bà không mấy muốn để Vãn Nhi kết thân với tay ăn chơi nổi tiếng Quân Nhị công tử này, nhưng Sở Vương phủ ở trong kinh thành là loại địa vị gì? Sở lão Vương gia là đệ đệ ruột của tiên đế, đương nhiệm Sở Vương gia là đường huynh của Hoàng Thượng, thánh quyến phong long, hai đời vinh sủng. Bản thân Sở thái phi lại tỷ muội với Thái Hậu và Tấn Vương phi, chỉ mỗi ý kiến của bà đối với một nữ tử cũng đủ để ảnh hưởng ý đồ tuyển con dâu của các quý phu nhân khác.

Đỗ Quyên đi lên đấm lưng cho lão thái thái, "Lão thái thái đừng tức giận làm hỏng thân thể, các vị tiểu thư còn trông cậy vào ngài hỗ trợ đính hôn a."

Đúng là ăn nói hàm hồ, chẳng biết suy nghĩ! Thược Dược khinh thường cười thầm, ngồi xuống bóp chân cho lão thái thái, thấp giọng an ủi: "Sở thái phi là người rộng lượng, sẽ không khó xử một tiểu bối."

Lời này rất dễ nghe, lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, "Sở thái phi là loại thân phận gì, làm sao có thể loạn truyền chuyện thị phi của một tiểu bối, nhưng vừa rồi có rất nhiều người đi ngang qua! Ai..."

Thược Dược tươi cười nói, "Lão thái thái chờ vì chuyện đó mà u sầu, người qua đường đều là những bình dân bá tánh, lại không quen biết Tam tiểu thư."

Cũng phải, cùng lắm là đồn đãi một vị thiên kim nào đó điêu ngoa như thế nào, không nói ra dòng họ thì ai dám chắc là Nhã Nhi? Lão thái thái nghĩ nghĩ, nói: "Đi nói với phu nhân, một hồi nữa đến chùa, bảo Tam tiểu thư phải ở lại trong xe ngựa, đừng đi ra ngoài lại mất mặt xấu hổ."

Đỗ Quyên chạy nhanh xuống xe ngựa, truyền lời cho chiếc xe ngựa phía sau, câu cuối cùng đương nhiên là không dám nói, nhưng Trương thị cũng có thể đoán ra được. Hiện tại là thời khắc đầu sóng ngọn gió, bà cũng biết là phải điệu thấp, nếu để cho những khách hành hương đi ngang qua biết được thân phận của Nhã Nhi, lúc đó thật sự là không kịp hối hận.

Lời này lập tức được Tử Nhi truyền cho Tào Trung Nhã.

Ba tỷ muội Tào thị và Du Tiểu Vãn ngồi chung một xe, không khí bên trong xe lúc này dị thường lửa nóng. Một bên mặt Tào Trung Nhã đỏ đậm một mảng, hai mắt trợn lên trừng trừng nhìn Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn lại vân đạm phong khinh, cười vừa dịu dàng vừa kiêu ngạo

Sự tình bắt đầu từ dấu bàn tay sưng đỏ trên mặt Tào Trung Trinh. Cái tát này hiển nhiên là do Tào Trung Nhã gây ra. Tào Trung Yến là người thành thật chất phác, thấy được nhưng không dám an ủi, chỉ đồng tình nhìn sang. Du Tiểu Vãn thì không nhịn được. Nàng kiếp trước đã biết được chuyện Tào Trung Trinh và Tào Trung Yến gặp bất hạnh trong hôn nhân như thế nào, đây đều là do Trương thị an bài, căn cứ vào đạo lý cùng chung mối thù, Du Tiểu Vãn rất là đồng tình hai nữ tử này, cho nên sau khi lên xe liền hỏi, "Mặt của Trinh Nhi tỷ tỷ trên mặt là làm sao vậy?"

Tào Trung Trinh cảm kích liếc nhìn nàng một cái, cũng không dám nói tiếp. Tào Trung Nhã nặng nề hừ một tiếng, "Là ta đánh, đánh thứ nữ tử phóng đãng không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân, vậy thì sao? Thứ ngả ngớn như vậy, không khéo lại làm hỏng thanh danh của Tào gia!"

Hành động vừa rồi của Tào Trung Trinh, Du Tiểu Vãn đều nhìn thấy. Bất quá, nàng cảm thấy một nữ tử muốn theo đuổi hạnh phúc không có gì không đúng, cho nên lập tức trào phúng nói: "Hóa ra Nhã Nhi muội muội còn biết thanh danh Tào gia trọng yếu? Chỉ bằng việc muội hôm nay bám lấy đòi nói chuyện với Quân Nhị công tử, tỷ còn nghĩ là muội không biết nha."

Lời này đâm trúng chỗ đau trong lòng Tào Trung Nhã, nàng không thấy mình bám lấy Quân Nhị công tử có gì không ổn, nhưng điều khiến nàng buồn khổ chính là Quân Nhị công tử đối với một thứ nữ như Tào Trung Trinh lại có vẻ mặt ôn hoà hơn khi đối với nàng. Đây là ở trong xe ngựa, Tào Trung Nhã làm sao còn có cái gì cố kỵ, vung tay lên định tát vào mặt Du Tiểu Vãn, nhưng tay vừa mới vung ra, khuỷu tay liền đau xót, cánh tay bỗng nửa đường đảo lại, chính mình đánh trúng vào mặt mình, lực tay cũng chẳng mạnh bao nhiêu, nhưng những cái móng tay dài của nàng lại kéo đứt chuỗi ngọc kết trên sợi dây xích tay bằng vàng ròng của mình.

"Nhất định là ngươi làm trò quỷ!" Tào Trung Nhã tức giận đến độ muốn thét chói tai, sợi dây xích vàng này có giá không ít bạc, hôm nay mới lần đầu tiên đeo, liền thiếu mất chuỗi ngọc, làm sao có thể gặp ai?

Du Tiểu Vãn khí định thần nhàn hỏi lại, "Tỷ làm cái quỷ gì ư? Biểu muội thử hỏi hai vị tỷ tỷ ở đây xem là chuyện gì đi."

Tào Trung Yến vội vàng cúi đầu, nếu là trước kia, Tào Trung Trinh cho dù nói dối cũng sẽ che lấp giúp Tào Trung Nhã, nhưng hiện tại làm sao còn muốn giúp nàng. Tào Trung Nhã không có người duy trì, mà quả thực cũng không thấy Du Tiểu Vãn nhúc nhích một chút, chỉ có thể rướn cổ trừng mắt nhìn nàng.

Vừa vặn lúc này Tử Nhi đến truyền lời, Du Tiểu Vãn liền cười nói: "Giờ thì muội muội không cần lo lắng nữa,
dù cho xích tay hoàn toàn bị hủy cũng không sao, đằng nào cũng không có ai thấy."

Tào Trung Nhã tức đến buồn nôn, hốc mắt đều đỏ.

Tử Nhi mặt mày căng thẳng, vội nhìn sang Tam tiểu thư, thế này mới phát hiện thiếu mất một chuỗi ngọc trên dây xích đeo tay. Nàng không dám ở lâu, vén áo thi lễ, rồi vội vàng trở lại xe của phu nhân. Trương thị nghe xong, giật cà mình, nước mắt suýt chút nữa là chảy xuống, "Đứa nhỏ này có phải là muốn cho ta lo chết luôn hay không a! Đã nói cái vòng này là do phụ thân nàng sai người làm ra, nàng sao không biết trân trọng một chút?"

Tước gia chỉ xem trọng con trai, nữ nhi là con dòng chính hay thiếp, đối với hắn mà nói cũng không có quá khác nhau, ngày sau Nhã Nhi gả đến nhà chồng, còn phải dựa vào Tước gia mới có thể đứng vững gót chân.

Khúc ma ma vội an ủi phu nhân, "Dù sao cũng không xuống xe ngựa, hiện tại liền cho người đem đi sửa, đến tối khi Tước gia nhìn đến, nhất định sẽ là dây xích nguyên vẹn."

Trương thị thế này mới gật gật đầu, bảo Khúc ma ma mau đi làm.

Chẳng mấy chốc đoàn xe đến Pháp Nguyên Tự, mọi người lần lượt xuống xe ngựa, đi theo vị tăng lữ tiếp khách vào trong miếu. Du Tiểu Vãn nhỏ giọng nói với Sơ Tuyết: "Đi theo Khúc ma ma." Nửa đường lại muốn đi sửa dây xích kia, không biết dây xích kia có cái gì đặc biệt, "Nói cho người bên ngoài, dẫn Tam tiểu thư xuống xe."

Sơ Tuyết lĩnh mệnh, làm bộ như cúi xuống sửa giày, bất động thanh sắc bước chậm chân ra sau.

Đoàn người đi vào đại điện dâng hương, sau khi tặng tiền nhang đèn mới đến hương phòng ngồi nghỉ, chờ ăn cơm chay. Lão thái thái không còn mặt mũi xuất hiện trước mắt Sở thái phi, chỉ hy vọng không cần gặp mặt mới tốt.

Rốt cuộc không phải là nữ nhi mình bị xấu mặt, Trương phu nhân chỉ an ủi tượng trưng cô em chồng bị suy sụp tinh thần vài câu, liền cực kỳ hào hứng nói với nữ nhi và Ngô Lệ Quyên: "Ta đã thỉnh vị đại sư trụ trì trong miếu đến tụng vài đoạn kinh văn cầu phúc cho hai con, một lát nữa, các con nhớ tự mình đến cám ơn đại sư."

Trương thị gượng chống đỡ tinh thần, phối hợp nói: "Đúng là phải thành tâm nói lời cảm tạ, hy vọng hai người các con đều có thể sớm khai chi tán diệp cho điện hạ."

Hai người liền nghe lời gật gật đầu, Trương phu nhân cười nói: "Không vội, chờ tụng kinh xong lại đi cũng không muộn."

Mọi người chia nhau ngồi vây quanh chậu than sưởi ấm. Đợi ước chừng một nén nhang trôi qua, một ma ma quản sự của Trương phủ đi theo một vị tiểu sư phụ đến thông bẩm, "Đại sư đã tụng kinh xong."

Trương phu nhân vội hỏi: "Vậy nhanh đi qua đó thôi." Sau đó gọi vài hạ nhân đi cùng. Lão thái thái cũng dặn vài người đi theo Ngô cô nương.

Trương thị rốt cục không nén được lộ ra một nụ cười hớn hở, Du Tiểu Vãn thấy vậy, nhẹ nhàng cong khóe môi lên. Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên vừa ra khỏi hương phòng không bao lâu, một bà tử của Tào phủ liền hoang mang rối loạn chạy vào, thở phì phò bẩm: "Phu nhân......"

Tào lão thái thái nhíu mày, lạnh giọng nói, "Đây là nơi cửa Phật, nói nhao nhao ồn ào còn thể thống gì."

Bà tử kia hoảng sợ, vội đè thấp thanh âm, nhỏ giọng đáp, "Tam tiểu thư xuống xe ngựa vào trong miếu, đã đi vào cánh rừng phía Tây."

Lão thái thái khiếp sợ, trừng mắt nhìn Trương thị: "Ngươi dạy nữ nhi thật là giỏi!"

Trương thị cũng bị cái tin này hù dọa đến hết cả hồn, chùa miếu không phải là hậu trạch trong phủ, quay qua quay lại đều có thể gặp nam tử, nếu lỡ truyền ra tin đồn gì, coi như cả đời đều hỏng. Bà vội đứng dậy, "Lão thái thái bớt giận, con dâu đi trước nhìn xem."

"Còn không mau đi, dong dài cái gì!" Lão thái thái hiện tại hễ thấy Trương thị liền tức giận không thôi.

Trương thị thật muốn mắng bà một ngụm, nhưng rốt cuộc không dám, cố sức nén lại, vịn tay Khúc ma ma vội vàng đi ra ngoài. Trương phu nhân nghĩ nghĩ, cũng đứng dậy nói: "Ta cũng đi nhìn xem."

Hai người một trước một sau ra khỏi hương phòng, thiện phòng nơi các đại sư tụng kinh cũng ở hướng tây, Trương phu nhân chủ yếu là muốn xem diễn, bất quá cũng vẫn quan tâm chất nữ, "Nhã Nhi lại phát tính tình gì nữa vậy?"

Trương thị căm hận nói: "Ta nào biết, đều do ta rất sủng nàng."

Đi qua hành lang gấp khúc, thấy bóng dáng Trương Quân Dao và Ngô Lệ Quyên đi ở phía trước, hai mắt Trương phu nhân chợt sáng lên, bà kéo tay Trương thị. Trương thị hiểu ý, chỉ chỉ con đường hẻm cạnh rừng cây. Hai người nhanh chóng đi vào rừng cây, ngẩng cổ nhìn xung quanh.

Thình lình, một cỗ gió lạnh từ phía sau đánh úp lại, Trương thị cảm thấy cổ mình chợt đau xót, trước mắt tốt đen, không còn tri giác.

Truyện convert hay : Vô Địch Thiên Đế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện