Du Tiểu Vãn dặn dò Triệu ma ma chú ý thêm hành tung của Khúc ma ma. Dặn xong, nàng lấy chìa khóa treo bên hông xuống, "Ma ma lấy thêm chút bạc để sẵn trong tay, nơi nào nên dùng thì không cần tiết kiệm." Ở trong Tào phủ làm việc không thể thiếu tiền, hạ nhân ở đây đều là của Tào gia, chỉ có bạc mới có thể cạy miệng bọn họ được.
Tào Thanh Nho hạ triều xong về phủ, liền đến Thuận Niên Đường của Võ thị, hỏi thăm Võ thị chuyện chuẩn bị tiệc cuối năm. Việc gia vụ trong phủ nay đã phân cho Trương thị và Võ thị chia nhau quản lý, lão thái thái bảo Võ thị quản lý phòng bếp, mua sắm quần áo, trang sức, chọn mua người hầu, Trương thị thì quản việc vẩy nước quét nhà, sửa chữa đồ đạc. Tiệc cuối năm đương nhiên là do hai vị phu nhân cùng lo liệu, nhưng Trương thị vừa bị cấm túc, Tào Thanh Nho không muốn đi qua chỗ bà để hứng bực tức.
Võ thị tỉ mỉ báo cáo hết thảy những chuyện trong nhà, "Lão thái thái nói muốn long trọng một chút, xa hoa một chút, dù sao Tước gia đã thăng chức, Ngô thứ phi cũng là thân thích của chúng ta, Duệ Nhi lại vừa nghị thân, có đến mấy cọc việc vui, không thể nào làm quá đơn giản. Lão thái thái còn nói, nếu là có thể mời được Nhiếp Chính Vương gia đến thì tốt."
Đối với an bài yến hội, Tào Thanh Nho không có ý kiến, đối việc mời Nhiếp Chính Vương, ông cũng bừng bừng hứng trí, "Vương gia là người có thân phận cao quý, những dịp bình thường đâu phải nói ta muốn mời là có thể mời? Nay có Ngô thứ phi ở, chúng ta hóa ra có sẵn một cái cớ." Nói xong khẽ ôm lấy vai Võ thị, vui mừng nói: "Lúc trước ngươi thu lưu di muội và Ngô chất nữ, đúng là đã giúp Tào gia đại ân."
Tuy rằng mời thủ trưởng là lễ nghi, nhưng vì chênh lệch thân phận quá xa, nên trước kia Tào phủ không dám mời Nhiếp Chính Vương.
Võ thị mỉm cười dịu dàng đến độ lịch thiệp, độ cong của cánh môi như đã được đo đạc một cách chính xác, "Tước gia nói vậy thật sự là khiến thiếp thân xấu hổ, vì Tước gia phân ưu giải sầu, là bổn phận của thiếp thân."
Tào Thanh Nho vừa lòng gật gật đầu, đây mới là người xứng với vị trí chủ mẫu của Tào gia, khoan dung độ lượng, không có tật xấu cũng không đố kị, hiểu được ở trước mặt phu quân là phải cúi người vâng lời, thay hắn quản lý tốt hậu viện, sống chung hòa bình với các thiếp thất.
Võ thị lại dịu dàng hỏi: "Lão thái thái đã cho miễn thỉnh an, Tước gia có muốn dùng cơm bây giờ không?" Mấy ngày nay có đợt gió lạnh tràn vào, khiến thân mình lão thái thái khó chịu vô cùng, nên chỉ muốn thanh tĩnh nghỉ ngơi, không cho người nhà tới thăm, Tào Thanh Nho cũng chỉ dám gọi người đến Duyên Niên Cư vấn an.
"Không cần, ta muốn đi xem xét chuyện học tập của Duệ Nhi, cơm chiều cũng sẽ ăn ở bên đó." Tào Thanh Nho nói xong liền đứng lên.
Võ thị hiện tại, nhất cử nhất động tuy rằng đều phù hợp hình tượng đương gia chủ mẫu trong suy nghĩ của ông, bất quá rất nhàm chán. Ông cảm thấy lúc Võ thị làm di nương vẫn tốt hơn, thường xuyên làm nũng, chơi xấu, rất có phong tình...... Bất quá, Võ thị đã là Nhị phu nhân, xuất thân vốn đã thấp, nếu lại mềm mại đáng yêu như vậy cũng không ra cái gì.
Võ thị kính cẩn nghe theo, tiễn Tước gia đến cửa viện, nhìn dáng ông càng đi càng xa, bàn tay dần siết chặt khăn tay, trong mắt đầy tức giận bất bình. Cái gì tìm Duệ Nhi ăn cơm chiều? Rõ ràng là muốn đến chỗ Thạch di nương, lại thuận tiện nghỉ lại ở bên kia! Tước gia tháng này đã ở lại chỗ Thạch di nương hơn mười ngày, ở lại chỗ Trương thị và Ngọc di nương chỉ năm sáu ngày, ở chỗ mình thì chỉ ngủ lại ba bốn ngày, ngẫm lại liền thấy tức chết.
Tào Trung Mẫn vừa vặn làm việc xong về phủ, ở trên đường gặp phụ thân, chào hỏi xong liền tới chỗ mẫu thân, vừa lúc thấy ánh mắt ghen ghét và bi phẫn của Võ thị, vội mau mau tiến lên vài bước, vị lấy tay mẫu thân vào trong phòng, "Đây là ở ngoài cửa viện, người đến người đi, nếu bị hạ nhân nhìn thấy sắc mặt vừa rồi của mẫu thân, tọc mạch kể lại cho phụ thân nghe, thì sẽ rắc rối lắm."
Võ thị nghe vậy liền lã chã rơi nước mắt, "Còn tưởng rằng nâng lên làm bình thê sẽ được đổi đời, nguyên lai không phải, ngược lại so với trước kia còn chịu vắng vẻ hơn."
Tào Trung Mẫn đương nhiên không thích phụ thân như vậy, chẳng qua thân là nam nhân, hắn cũng có thể lý giải phụ thân, trong nhà có một Thạch di nương trẻ trung, da dẻ nõn nà, tươi mới, không đi sủng nàng ta lại đi sủng vài mỹ nhân hết thời làm gì? Vì thế hắn trầm ngâm một chút, an ủi nói: "Nghe đồng nghiệp nói, phụ thân đã trình tấu chương thỉnh cáo mệnh, sau này có cáo mệnh, sẽ không giống như trước nữa."
Nghe xong lời này, Võ thị cũng có cao hứng một chút, "Thỉnh cho đại phu nhân là cáo mệnh nhị phẩm, nương chỉ là tam phẩm."
Tào Trung Mẫn suy nghĩ một hồi, nói: "Hay là, mẫu thân xem thử, có nên tìm một người trong viện, nâng lên làm thông phòng?"
Võ thị hơi đổi sắc mặt, cân nhắc kỹ càng một phen, mới lắc lắc đầu, "Phụ thân con cũng không háo sắc, nếu không phải chính ông ta coi trọng, nâng lên cũng không có tác dụng gì."
Tào Trung Mẫn không biết nói cái gì cho phải, bình thê dù gì cũng không bằng chính thê, xuất thân lại không bằng, thế nên mỗi hành vi cử chỉ, mẫu thân liền càng cố gắng làm thực hoàn mỹ, nhưng cũng vì vậy sinh ra cứng ngắc, nhàm chán, so ra vẫn kém hơn di nương trẻ tuổixinh đẹp. Đây là chuyện không có cách nào.
...
Tào Thanh Nho, ngày hai mươi bảy, rốt cuộc phồng lá gan đi mời Nhiếp Chính Vương. Nhiếp Chính Vương tuy rằng lấy cớ công vụ bận rộn để từ chố, nhưng hôm đó ban xuống tơ cáo thư sắc phong cho hai vị Tào phu nhân, xem như đã lĩnh tình của Tào Thanh Nho. Hai vị phu nhân đều được phong cáo mệnh, nay đã có thể tham dự dạ yến cuối năm trong cung, đối với Tào gia mà
nói, thật là không gì quang vinh bằng.
Chuyện hôn nhân với Hà gia cũng đã bàn bạc đâu vào đấy. Hà gia tuy rằng không chủ động tới cửa thúc giục, bất quá ngày Tào gia đem bà mối đến làm lễ nạp thái, việc xem bát tự cũng được làm xong nhanh chóng. Tốc độ vội vàng không thể dùng lời để miêu tả. Hà gia còn ám chỉ, hy vọng Tào gia có thể sớm ngày thỉnh kì*. Dù sao Hà Ngữ Phương sang năm đã hai mươi tuổi, mà Tào Trung Duệ mới hơn mười bốn, nếu hai năm sau mới thành thân, sợ đêm dài lắm mộng sinh ra biến cố, chỉ cần vào cửa, chính là con dâu của Tào gia, thân phận này sẽ không thay đổi.
* Trong tập tục cưới hỏi của Trung Quốc có tam thư lục lễ. Lục lễ là 6 bước lễ nghi quan trọng mà nhà trai phải làm đầy đủ sau khi nhà gái đã chấp nhận làm thông gia. Lễ đầu tiên là nạp thái, đây là khúc Tào gia mời bà mối đến ngỏ ý cầu hôn. Vụ xem bát tự là để xem ngày tháng năm sinh của người con gái và con trai có hợp nhau không, vụ này nằm trong lễ vấn danh - lễ thứ hai. Còn thỉnh kỳ là lễ thứ năm, lúc này nhà trai đến nhà gái xin ngày giờ rước dâu. Sau lễ thỉnh kỳ là bước cuối cùng, lễ thân nghinh, tức là rước dâu về. Thông thường khoảng cách giữ các lễ khá lâu, có khi vài ngày, hoặc vài tháng. Mình giải thích như vậy, mọi người cũng hiểu Hà gia sốt ruột đến mức nào rồi ^^
Yêu cầu này làm cho Tào gia thập phần khó xử, vừa cảm thấy bên cạnh Tào Trung Duệ có một người biết lạnh biết nóng, chăm sóc đỡ đần là chuyện tốt, vừa sợ Tào Trung Duệ thiếu niên nhiệt huyết, cầm giữ không được, sớm tiết tinh nguyên, vô tâm đọc sách...... Trương thị quả thực là khóc hết mắt, mấy lần lôi kéo Tước gia cầu xin, đều bị Tào Thanh Nho lách mình tránh ra. Bà bất đắc dĩ phải đi thỉnh đại ca đại tẩu nhà mình tới khuyên giải, còn mượn miệng của Trương trắc phi, ám chỉ đệ muội như vậy thật sự là rất mất mặt. Hiện giờ phải tạm thời kéo dài, sau này bà sẽ nghĩ cách từ hôn.
Nào biết làm thế khiến tình hình hoàn toàn ngược lại, Tào lão thái thái nổi trận lôi thế, hôn sự của tôn tử nhà ta, bọn người Trương gia các ngươi xen vào làm gì? Lúc này dây dưa lằng nhằng, dù sao nhất định là phải cưới, cưới trễ không bằng cưới sớm, kéo tới kéo lui, lỡ Vương gia tưởng rằng Tào gia bằng mặt không bằng lòng thì sao!
Này đó đều là tin tức lượm lặt được từ vô số vô số đường nhỏ, Mĩ Cảnh nghe được, hứng trí bừng bừng kể lại cho Du Tiểu Vãn nghe. Rất nhiều chuyện, Du Tiểu Vãn coi như là chuyện cười, nhất là chuyện hôn kỳ của Tào Trung Duệ đã bị ấn định vào ngày mười lăm tháng hai, tính ra còn chừng hơn một tháng rưỡi. Nàng cười không ngừng, ngửa tới ngửa lui, khó trách mặt mày Duệ biểu ca dạo gần đây đều như trái cà tím thối, đầu cũng không nâng lên nổi, chỉ tiếc mợ không ra ngoài, bằng không nàng cũng muốn nhìn xem sắc mặt của bà xanh mét đến cỡ nào.
Chớp mắt một cái đã tiệc cuối năm, Du Tiểu Vãn thức sớm đến thỉnh an lão thái thái, thấy tinh thần lão thái thái vô cùng tốt, liền ở lại cùng lão thái thái hàn huyên thêm vài câu, mới về phòng thay quần áo, hôm nay là Tào phủ tổ chức tiệc, nàng nhất định là phải gặp khách.
Triệu ma ma, Sơ Vân, Sơ Tuyết mất một phen tâm tư, sửa soạn cho tiểu thư thật xinh đẹp tỏa sáng, tuy rằng vẫn là quần áo màu nhạt và trang sức bạc, nhưng được phối hợp rất tú lệ, tao nhã, hết sức phù hợp với khí chất trầm tĩnh hào phóng của nàng. Du Tiểu Vãn lúc này giống như một hoa sen thuần trắng, vừa cao quý vừa thanh lệ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái, lại không dám tiết độc.
Triệu ma ma không nén được kiêu ngạo, nói: "Tiếp qua vài năm, trong kinh thành sẽ không ai có thể so sánh được với tiểu thư."
Mặt mày Sơ Vân, Sơ Tuyết cũng đầy kiêu ngạo, đi theo một chủ tử xuất sắc như vậy, các nàng cũng được vinh dự theo.
Lúc này khách đã đến đủ, Trương thị dốc hết kỹ năng xã giao, cười khanh khách tiếp chuyện, hết tán gẫu chuyện kiểu tóc, trang sức nào hợp thời, lại chuyển sang chuyện kinh nghiệm dạy con. Bộ dạng bà cực kì hăng hái, làm việc đều thuận lợi, rất có khí thế của một đương gia chủ mẫu. Nếu so ra, bên phía Võ thị có vẻ ảm đạm nhiều lắm, rất nhiều quý phu nhân không quá thích nói chuyện với bà, lại thêm Trương thị tiếp khách quá mức nhiệt tình, các quản sự cũng chỉ có thể tìm Võ thị để thương lượng công việc, rốt cuộc bà bận rộn đến độ chân không chạm đất, thoạt nhìn chẳng khác gì một tổng quản sự.
Đợi đến khi Đỗ Quyên đến mời, Du Tiểu Vãn mới vào trung thính trong Duyên Niên Cư để gặp khách. Vì lần trước Tấn Vương phi tỏ vẻ rất coi trọng nàng, nên các vị phu nhân khôn khéo ở đây đều phá lệ lưu ý Du Tiểu Vãn, từng bước từng bước thân thiết nắm tay nàng, thăm hỏi ân cần. Du Tiểu Vãn chịu khó trả lời từng câu hỏi, các vị phu nhân thấy vẻ mặt nàng an tường, khí chất điềm tĩnh, nói chuyện lại nhu thuận ngọt ngào, nhất thời đều nghĩ, khó trách ngay cả người soi mói, cổ hủ như Tấn Vương phi đều vừa ý. Toàn thân khí phái này, đảo mát khắp kinh thành, thật đúng là không có mấy ai có thể so sánh được với nàng.
Truyện convert hay :
Nghịch Thiên Cửu Tiểu Thư: Đế Tôn, Đừng Chạy!