Thương nhân ở đây đều có mặt mê tín, tửu lầu này đã ba lần đổi chủ, hơn nữa mỗi lần đều lỗ đến sạch vốn, người trên phố vẫn luôn truyền tai nhau chỗ tửu lâu kia phong thủy không tốt.
Ưu thế duy nhất là vị trí đắc địa, ở giữa kinh đô sầm uất, bốn tầng lầu thập phần xa hoa.
" Năm ngàn lượng khởi xướng, vị nào hứng thú với toà lầu này xin hãy ra giá.
Tùy tùng bên người Tô Diệc Thừa quyết đoán giơ thẻ.
"Năm ngàn lẻ một lượng."
Thương nhân bốn phía đều thiếu hứng thú, hơn nữa ai nấy đều nhận ra Tô Diệc Thừa tùy tùng, Tô Mãnh nên cũng e ngại không dám cùng Tô Diệc Thừa tranh giá.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên " sáu ngàn lượng "
Lục Khanh móc móc Quân Diễm Cửu, làm y giờ thẻ bài.
Quân Diễm Cửu rốt cuộc liền hiểu mục đích Lục Khanh mời y tới.
Y trước nay ra ngoài tuy luôn mang một khối mặt nạ, nhưng lâu dần nó lại trở thành đặc trưng thuộc về riêng y.
Y cũng kinh thương bên ngoài nhiều năm, nhìn đến nửa khối mặt nạ này, liền biết y là " Cửu gia ".
Mặc vào một thân quan phục, y là đại nội tổng quản hô mưa gọi gió chốn hoàng cung, cởi ra quan bào mang lên nửa khối mặt nạ, y trở thành " Cửu gia " oai phong một cõi.
Trước bao nhiêu ánh mắt, y đành phải không tự nguyện đem tấm thẻ bài kia giơ lên.
Chúng thương nhân tức khác cảm thấy hoang đường.
Từ khi nào, Cửu gia lại phải tự mình đến giơ thẻ.
Chẳng lẽ, Cửu gia muốn mua lại toà lầu này?
Ài, thật đúng là một " túi tiền lớn " ( Ừm, mị cũng chẳng biết phải dịch cụm này sao nữa, nhưng đại ý là người có rất nhiều tiền á)
Tùy tùng đi theo Tô Diệc Thừa tất nhiên không phải bình thường, lập tức nhận ra " Cửu gia", hạ giọng nói với Tô Diệc Thừa " Đại nhân, Cửu gia cũng muốn toà lầu này, chúng ta vẫn theo sao? "
Bởi vì sự việc ngày ấy, Tô Diệc Thừa uất nghẹn trong lòng, không chút do dự nói " Theo."
Tùy tùng lại lần nữa giơ thẻ
" Sáu ngàn lượng."
"Ha"
Lục Khanh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
"Thật keo kiệt."
" Một vạn lượng." Lục Khanh giơ thẻ.
" Công chúa, người mang theo tiền sao?" Quân Diễm Cửu hạ giọng hỏi một câu.
Lục Khanh biểu tình thản nhiên" Ta không có a."
Quân Diễm Cửu????
" Công chúa không mang tiền mà một hơi thét giá một vạn lượng? Ở nơi này, chính là đấu xong lập tức trả tiền.
Bằng không không chỉ mất đi món đồ đấu giá, còn vĩnh viễn mất đi tư cách bước vào nơi này."
Lục Khanh cười hì hì: " Tuy ta không mang theo tiền, nhưng chẳng phải ta còn có Cửu Cửu sao, Cửu Cửu mỗi lần ra cửa đều là mười vạn lót nền, ta còn sợ ai nữa chứ? Chờ khi hồi cung, ta đem toàn bộ trả lại Cửu Cửu."
Nàng liền biết y mang theo mười vạn lượng sao.
" Còn thêm sao?" Tùy tùng đứng cạnh đã run bần bật.
Bởi vì Tô đại nhân đã cùng nhà đấu giá chào hỏi qua, giống nhau đều cho rằng sẽ không ai dám tranh đoạt cùng hắn, cho nên, Tô Diệc Thừa mong muốn 5 nghìn một trăm lượng bạc lấy đc nó.
Nào ai ngờ được lập tức liền tiêu lên tới một vạn lượng, " Cửu gia này thật đúng là tên ngốc lắm tiền."
Tô Diệc Thừa có chút ảo não " Thêm"
" Một vạn linh hai lượng."
" Hai vạn lượng.
" Lục Khanh thanh thúy lần nữa lên tiếng.
Mọi người được một phen thổn thức.
Toà tửu lầu này giá ban đầu cũng chỉ đáng giá hai vạn, tăng thêm liền không thích hợp a.
Nhừng Tô Diệc Thừa nào thừa nhận mình chịu thua? Hắn tự tay giơ thẻ " Hai vạn một ngàn lượng."
" Hai vạn năm ngàn lượng." Lục Khanh âm thanh không cao không thấp từ tốn vang lên.
Âm sắc dễ nghe nhưng làm người ta cảm thấy không quá dễ chịu.
Tô Diệc Thừa cười lạnh một tiếng " Như thế nào, không gọi ba vạn lượng nữa sao?" Thú thật hắn có rất nhiều tiền, không thèm để ý một vạn lượng này, nhưng chính là muốn giáo huấn tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày này trước, tự mình giơ thẻ " ba vạn lượng ".
" Ba vạn một ngàn lượng" Lần này đối phương không còn ra giá cách quá xa, Tô Diệc Thừa cười lạnh, trong lòng đương nhiên biết đối phương là thật sự muốn tửu lầu này, cũng không nghĩ đẩy giá lên quá cao " ba vạn hai ngàn lượng"
Một tửu lầu làm