Xe ngựa lộc cộc lên đường.
Đoàn người từ Bắc quốc cuồn cuộn lên đường đến Khương quốc.
Không biết vì sao, sau khi Quân Diễm Cửu rời đi, Lục Khanh cảm thấy cả người bất an.
Bây giờ mọi chuyện đã quá khác kiếp trước, kiếp trước căn bản không hề xuất hiện tên thái tử thất lạc này, cũng không có chuyện hộ tống hắn về Khương quốc.
Nàng không biết sau khi Quân Diễm Cửu đi Khương quốc có xảy ra biến cố hay không, dù gì với quan hệ hai nước hiện tại cũng không có gì chắc chắn cả.
Khương Thù ở trong lao còn chưa đầy năm canh đã được người khác khiêng ra, bê về Kiêu Dương Điện.
Hắn ở trong lao đánh nhau với Tô Diệc Thừa bị thương khá nặng, ngoài mặt mũi bầm dập ra còn bị gãy mất một cái xương sườn.
Vì hoàn cảnh phức tạp trong lao nên chỉ có thể khiêng hắn trở về.
Tô Diệp thừa cũng không tốt hơn là mấy, bị đánh rơi mấy cái răng, bộ phận quan trọng còn bị Khương Thù tàn nhẫn đạp một phát, bây giờ vẫn còn đang kêu gào trong phòng giam.
Nhưng mà hắn không có đãi ngộ tốt như Khương Thù nên vẫn bị nhốt trong đó, chỉ được gọi thái y đến khám.
Khương Noãn biết được tin tức đau lòng không thôi.
Lục Khanh cũng mềm lòng nên để nàng đi thăm, nàng vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn, nước mắt lã chã rơi.
"Khóc cái gì mà khóc? Nha đầu ngốc này, ca còn chưa chết đâu!"
Khương Thù đưa tay xoa đầu Khương Noãn.
Dù chỉ là một cử chỉ đơn giản nhưng vẫn làm hắn đau đến trợn mắt.
Tuy nhiên, nhìn muội muội bé nhỏ rơi lệ, hắn vẫn không kìm lòng được.
"Huynh nói bừa gì đó? Nếu huynh chết thật thì ta còn có thể đứng ở đây sao? Ta sẽ xông vào nhà lao liều mạng với cái tên họ Tô kia!"
Khương Thù bật cười.
"Nha đầu ngốc, muội là một cô nương, sao có thể mở miệng ra là đòi đánh đòi giết? Lại nói muội đường đường là Khương quốc công chúa, đánh người còn cần tự mình ra tay à?"
Khương Thù dịu dàng nhìn tiểu khả ái nhà mình: "Ca không ở đây, có ai bắt nạt muội không?"
Khương Noãn theo bản năng nhớ đến cái tên hôm qua điểm huyệt trói nàng lên cây, tức đỏ mắt, nhưng ở trước mặt ca ca nàng vẫn cười nói: "Không có."
Khương Thù thở dài.
Lúc này hắn mới triệt để hiểu ra, bản thân tha hương ở dị quốc, làm gì cũng thân bất do kỷ.
"Noãn Noãn, muội nên sắp xếp trở về sớm, ở đây lâu không tốt cho muội." Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Muội với Lục Khanh có quan hệ tốt, muội muốn về cũng không ai cản muội.
Sau này, nói không chừng không thể về nữa."
Khương Noãn lắc đầu.
"Muội không đi.
Có đi phải cùng nhau đi."
"Đừng đùa nữa." Khương Thù lạnh mặt, giấu đi nỗi cô đơn.
Hắn gác tay lên trán, nhàn nhạt nói.
"Muội đi lâu như vậy, phụ hoàng sẽ lo lắng.
Lại nói, Khương Duy ca ca mà muội tâm tâm niệm niệm cũng đã trở về rồi, muội cũng nên về đi thôi."
"Oa, hức hức...muội không đi, không đi đâu." Khương Noãn trực tiếp vùi mặt vào ngực hắn khóc oà lên, gào to: "Huynh không đi sao muội có thể đi chứ?"
"Khụ khụ...khụ khụ khụ."
Tuy rằng vô cùng cảm động, nhưng Khương Noãn tì đúng vào chỗ xương sườn bị gãy của hắn, đau đến mất cả phương hướng.
Đúng lúc này bỗng nhiên phía sau có người ho khan hai tiếng.
Lục Triệt mặc một bộ mãng bào màu nguyệt bạch, tay cầm bội kiếm đứng sau Khương Noãn.
Tuy rằng Khương Thù đã được đưa về Kiêu Dương Điện, nhưng vụ án này vẫn do Lục Triệt phụ trách, cho nên hắn mới ghé qua đây liếc một cái xem sao.
Khương Noãn nghe tiếng, quay đầu lại, đôi mắt ngập nước hung hăng trừng hắn một cái.
Lục Triệt: "..."
Hắn không thèm chú ý đến Khương Noãn nữa mà quay sang nhìn Khương Thù.
"Khương thái tử, ngài bị nghi ngờ có âm mưu mưu hại mệnh quan triều đình Bắc quốc ta, chứng cứ vô cùng xác thực, theo luật nên phán mười năm tù.
Nhưng nể tình ngài là Khương quốc hoàng thái tử, hoàng thượng đặc cách khai ân, không phán quyết nặng nề.
Nếu ngài còn gây chuyện nữa, chúng ta sẽ không thủ hạ lưu tình, nhất định nghiêm trị theo luật Bắc quốc."
Ồ, hoá ra đến đây để nói mấy lời khó nghe.
Khương Thù cười lạnh, nhướng mày: "Bổn điện đến cả luật pháp Khương