Tô Mãnh đứng bên ngoài xe ngựa đã sớm phơi đến đỉnh đầu bốc khói, miệng lưỡi khô khốc, thời điểm bát chè kia vỡ thành mảnh nhỏ hắn không khỏi nuốt nước miếng, tức giận mắng tên tùy tùng kia.
Đồ cẩu không có mắt! Loại đồ này chỉ dành cho loại hạ đẳng như ngươi uống, làm sao có cửa đại nhân chúng ta để mắt đến! Cút ra xa một chút! "
Gã tùy tùng thực ủy khuất.
Đến chính hắn còn luyến tiếc không uống.
Hắn đời này mùa hè cũng chưa từng uống qua đồ lạnh!
Tô Diệc Thừa tuy rằng đánh đổ chén, chính là cũng đang âm thầm kinh ngạc.
Lục gia này, đến cùng là có thân phận gì? Khối băng này là loại vật phẩm vô cùng xa xỉ, ước rằng trong nhà quan lại quyền quý cũng hiếm khi thấy được.
Vậy mà hắn cư nhiên phân phát chè đậu xanh cho bá tánh? Một chém chè đậu xanh bình thường chỉ cần thêm một khối băng, giá cũng đủ tăng gấp mấy lần.
Bên này Quân Diễm Cửu vừa múc thấy một khối băng, trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc " Công chúa còn mang theo băng xuất cung sao? "
Lục Khanh nói: " Không phải ta mang theo băng mà là băng ở tửu lầu, trong thực đơn cũng có một số món cần đến.
"
Quân Diễm Cửu càng kinh ngạc: " Cho nên, chè đem đi phân phát đó đều có bỏ thêm băng sao? "
Lục - nha đầu ngốc nhà địa chủ - Lục Khanh không chút để ý " Thêm, đều thêm cả, vì sao không thêm a? "
Quân Diễm Cửu....
" Những khối băng đó liền đem cất giữ trong tửu lầu sao? Người có thể gọi món có băng không nhiều, mùa hè băng lại dễ tan chảy, đặt ở tửu lầu chẳng phải lỗ nặng rồi sao? "
Lục Khanh mặt đầy đắc ý " Sẽ không sẽ không, tửu lầu của ta, đồ ăn ướp đá so với bình thường giá cả không chênh lệch mấy, hơn nữa ở trong đại sảnh ta còn đặt một bồn đá lớn! "
Quân Diễm Cửu???
" Công chúa đây là muốn đem hết băng dùng mùa hè trong hoàng cung đến đây sao? "
" Đương nhiên không phải! " Lục Khanh cười phá lên, vẻ mặt giảo hoạt
" Dù sao đây cũng là sát chiêu của tửu lầu nhà ta, cũng là cơ mật của ta Bất quá có thể nói cho ngài biết, chính là...!Băng mà ta dùng đều không cần tiền, hơn nữa còn có thể tùy tiện biến ra một đống, ngài tin không? "
Quân Diễm Cửu nhịn không được hỏi: " Đến cùng là phương pháp gì? "
Lục Khanh cười gian, ngoắc ngoắc tay, ý nói bảo y ghé tai tới
Quân Diễm Cửu không tự chủ được làm theo.
Nàng kề sât bên tai, hơi thở phả đến, chỉ nói bốn chữ " Không nói cho ngài.
"
Tô Diệc Thừa ngước mắt nhìn tửu lâu không mấy thiện ý, ngoắc tay gọi Tô Mãnh phân phó vài điều.
Tô Mãnh nghe xong " Vâng " một câu liền quay người rời đi.
Nửa canh giờ sau.
Tửu lầu vẫn nhiều người vây xem như cũ, rộn rã náo nhiệt.
Đột nhiên có mấy người đứng trước tửu lầu cả