" Thái tử điện hạ, lần này thần tới mang theo nhiệm vụ, hoàng thượng mật lệnh, thỉnh ngài phải lấy được chân tâm công chúa.
"
Sứ thần ở bên tai Khương Thù lẩm nhẩm một lúc.
Khương Thù như bừng tỉnh đại ngộ.
Ý tứ thật sự của phụ hoàng không phải là thật sự muốn hắn cưới Lục Khanh, mà là nếu hắn cùng Lục Khanh thành thân, Bắc quốc sẽ mở rộng cửa thành, đến lúc ấy Khương quốc có thể nhân cơ hội tấn công.
Khương hoàng sớm đã có ý định xâm chiếm Bắc quốc, lần này Bắc quốc trắng trợn muốn Khương hoàng giao nộp mười tòa thành, đã chạm đến điểm mấu chốt.
Hắn hiện tại ở Kiêu Dương điện, vừa vặn cận thủy lâu đài*, cho nên Khương hoàng không vội chuộc hắn về, hắn cùng công chúa, trai chưa vợ gái chưa chồng lại vừa độ tuổi tâm tư thiếu nữ vừa chớm nở, hai người có thể coi không đánh không quen biết, chỉ bằng tính cách phong lưu của hắn, nhất định không đáng lo ngại.
(* Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thanh dạ lục" của Du Văn Báo.
Phạm Trọng Yêm là nhà chính trị và nhà văn nổi tiếng thời Bắc Tống vào khoảng nghìn năm trước.)
Khương Thù hơi nheo mắt.
Nhớ tới nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi hành hạ hắn đủ đường, hắn liền hận không thể ngay ngày mai đem quân công phá Bắc quốc, bắt lấy nữ nhân kia, ép nàng làm loại tỳ nữ hạ tiện nhất, hầu hạ hắn.
Cứ như vậy hắn chìm trong ảo tưởng, hắn muốn đen nàng lăn tròn, vo viên, chà đạp dưới chân.
Hung hằn chiếm hữu nàng, trừng phạt nàng, làm nàng lĩnh ngộ sâu sắc hậu quả khi đắc tội hắn.
Càng nghĩ ánh mắt hắn càng đen tối, liền lập tức đáp ứng.
" Cữu cữu, chờ tin tốt của ta, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, thực dễ lừa! Nữ nhân kia sớm muộn gì cũng phải khóc lóc cầu xin phải gả cho ta.
"
Sứ thần vô cùng vui mừng.
" Nam tử hán đại trượng phu co được dãn được.
Thái tử điện hạ quả nhiên anh minh cơ trí! Thần, liền trở về chờ tin tốt.
"
Lục Khanh đối với mưu tính này hoàn toàn không biết, chỉ là không hiểu đang đi đường lại vô cớ hắt hơi vài cái.
Dù sao phụ hoàng cũng đã cự tuyệt, nàng cũng không để chuyện này trong lòng.
Nàng lại âm thầm xuất cung.
Hồi trước hỏi xin tam ca mảng đất kia, nàng đã sai hạ nhân gieo hạt, mỗi ngày đều dùng linh tuyền tưới.
Khoảng thời gian gần đây đi biên ải, cũng chưa đi xem thử lần nào, vừa hay hiện tại rảnh rỗi, nàng cũng lên đi xem thử.
Mảnh đất kia nằm ở vùng ngoại ô, ước chừng đi tốn khoảng một canh giờ, Lục Khanh cảm thấy nhàm chán bèn kéo Quân Diễm Cửu đi cùng.
Đến nơi nàng liền bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ.
Phóng mắt nhìn ra cả khoảng xanh mướt, phía trước gieo hạt phần lớn đều đã nở hoa, dưa hấu, dưa gang, mướp hương, cà tím, ớt cay đều đủ cả.
Ớt cay treo đầy trên thân cây lớn, quả còn lớn gấp hai, ba lần bình thường.
Dưa gang vừa lớn lại vừa vàng, thơm ngon mọng nước.
Lục Khanh tùy tiện chọn một quả, xoa xoa liền dùng dao nhỏ mang theo bổ ra, nước từ trong liền chảy ra, chảy đầy một tay nàng.
Lục Khanh theo bản năng liế.m li.ếm, đưa một nửa quả dưa cho y, nửa còn lại đưa lên miệng gặm một miếng, phát hiện rất ngọt nha, ngọt ngư mật.
Quân Diễm Cửu nhìn nàng chằm chằm.
" Đây là dưa của công chúa.
"
Quân Diễm Cửu cảm thấy vô cùng vi diệu, nàng quả thực đi trồng rau rồi? Còn trồng một mảnh lớn như vậy?
" Đúng nha.
"
Lục Khanh thoải mái thừa nhận " Hạt giống này chính là lần trước ta cùng Cửu Cửu đi mua đó.
"
" Cái gì? " Quân Diễm Cửu nhớ lại lần làm nô tài sai vặt lần trước.
Nhưng này cũng không bình thường mà, lần trước đi mua mới qua được mấy ngày chứ? Mấy hạt giống này lớn nhanh vậy sao?
Nhưng xem bộ dáng nàng cũng không giống gạt người.
" Công chúa, người làm như nào? "
Lục Khanh chớp mắt: " Bản công chúa đây là có pháp thuật đó nha.
"
" Pháp thuật? "
Lục Khanh duỗi tay, thần thần bí bí nói: " Tay của ta có thể làm tăng tốc độ sinh trưởng nha.
"
Quân Diễm Cửu một chút cũng