Nàng duỗi tay định bắt mặt lại bị hắn nắm lấy đặt lên má, trong miệng còn lẩm bẩm
" Mẫu thân, mẫu thân...!"
Lục Khanh thiến chút nữa nôn ra.
Nàng không tin một người đau bụng đến hôn mê lại có sức lực lớn như vậy, duỗi tay quẹt vết máu trên khóe môi, được lắm, mực chu sa!
Nàng dời mắt nhìn đám cung nữ hoảng loạn phía sau, tức giận mắng: " Nói, các nguwoi nhận của hắn bao nhiêu tiền? "
Cung nữ lập tức quỳ sụp xuống.
Khương Thù đang hôn mê trên giường trợn mắt liếc nhìn nàng.
Nữ nhân này là hồ ly tinh sao, sao có thể nhanh như vậy phát hiện ra? Thật chẳng thú vị tí nào.
Ai ngờ giây tiếp theo nàng dùng ánh mắt sắc như dao quét qua, hắn đành phải ngoan ngoãn nằm yên giả hôn mê, trái tim căng thẳng đập loạn.
Lục Khanh cong lên một nụ cười không dễ thấy.
" Khương thái tử bệnh tình nguy kịch, không thể cứu chữa, người đâu, đem hắn ra bãi tha ma ngoài hoàng cung, cho chó ăn.
"
Khương Thù bật dậy như cương thi sống sống dậy, nhảy dựng lên: " Ngươi thân là nữ nhân mà ra tay ngoan độc?! Ta đường đường là thái tử Khương quốc, ta mà có mệnh hệ gì bắc quốc các ngươi gánh nổi sao? "
Lục Khanh cười lạnh: " Phụ hoàng nguwoi đến mười tòa thành trì cũng không chịu giao ra, thái tử điện hạ đây còn nghĩ mình đáng giá lắm sao?
Nàng tiếp tục châm chọc: " Nếu ngươi bỏ mạng ở Bắc quốc thì thế nào? Nguwoi thật sự cho rằng một tên thái tử từng bị bắt làm tù binh, sau khi trở về có thể tiếp tục làm trữ quân sao?
Phụ hoàng ngươi không biết chừng đã sớm từ bỏ ngươi, bằng không tại sao đến bây giờ một chút hồi âm cũng chẳng có? "
Đối với việc này, kiếp trước quả thật Khương hoàng nhất mực coi trọng thái tử, chỉ là Lục Khanh muốn từng chút từng chút một mài mòn kiêu ngạo của hắn.
Kiếp trước hắn cuối cùng cũng trở thành Khương hoàng, ở lãnh thổ Khương quốc xưng đế, thậm chí cả Tô Diệc Thừa cùng Quân Diễm Cửu cuối cùng vẫn phải xưng thần tử.
Nghĩ đến đây Lục Khanh âm thầm nghiến răng.
Đồng tử hắn chấn động.
Tuy biết sự thật không như nàng nói nhưng lời nói đó như một lưỡi dao đâm vào nơi sâu nhất trong trái tim hắn.
Đúng vậy, một hoàng tử bị bắt làm tù binh nước khác, làm sao có thể tiếp tục làm trữ quân? Làm sao có thể kế thừa giang sơn xã tắc?
Phụ hoàng cự tuyệt dùng mười tòa thành trì cứu hắn, có phải hay không đã muốn từ bỏ thái tử hắn, thất vọng về hắn rồi, bảo hắn ở Bắc quốc lấy lòng công chúa có phải hay chăng là kế hoãn binh?
Nhìn lại mục đích chính mình đạt được, nàng từ từ khống chế tâm lý Khương Thù, mãn ý bỏ lại một câu " KHương thái tử, ngươi tự giải quyết cho tốt.
" rồi bỏ đi.
Khương Thù cũng không phải không thu hoạch được gì.
Ít nhất hắn cũng nắm được cung nhân trong Kiêu Dương Điện này đều ham tiền tài, có thể lợi dụng được.
Lúc trước cữu cữu đến thăm hắn có bí mật nhét cho hắn một túi ngân lượng, đủ cho hắn chuẩn bị.
Hắn lại lấy ra một thỏi bạc lén đưa cho một cung nhân căn dặn truyền tin cho sứ thần.
Lại không hề biết cung nhân chân trước thu bạc, chân sau lại đem việc bẩm báo cho Lục Khanh, nàng đồng ý mới đi truyền tin.
Tin này là muốn sứ thần mau chóng gặp mặt, hắn có chuyện cần thương nghị.
dù sao thân lã cữu cữu vẫn đáng tin cậy hơn những người khác, vào ban đêm liền lén đột nhập Kiêu Dương Điện.
" Cữu cữu, ta không muốn cưới công chúa, người có thể bảo phụ hoàng nhanh chóng giao nộp mười tòa thành đón ta về Khương quốc, sau này mười tòa thành này ta nhất định đòi lại cả vốn lẫn lời.
"
Sứ thần trợn mắt há mồm: " Người sao vậy? Lúc trước không phải thái tử điện hạ không phải đã đáp ứng sao? Huống hồ hoàng thượng cũng không thật sự muốn người cưới nàng ta, chỉ cần có chân tâm là được.
Là người tự nói chỉ là tiểu nha đầu mười mấy tuổi, rất dễ lừa sao? "
Trên nóc nhà một mảnh ngói được lật lên, Mạc Ly đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại bên trong.
Khương Thù hoàn toàn không biết gì, bởi vì hắn với cữu cữu nói chuyện đều cố ý đè thấp thanh âm.
Hắn khổ không nói nổi: " Chẳng lẽ bổn thái tử ta phải dùng đến biện pháp mất hết tôn nghiêm này sao? "
Sứ thần nói: " Thái tử