44: Ngài đã là người của bản công chúa, nhất định phải tuân thủ nữ tắc, à không, nam đức!
Tay nàng từ bụng nhỏ chậm rãi đi xuống.
Lục Khanh mặt nóng như lửa.
Nhiều năm qua nàng vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, đến bây giờ đáp án đã ở ngay trước mắt nàng liền căng thẳng không thôi.
Nàng nhắm mắt, thò bàn tay run rẩy định bất chấp tất cả vén nơi đó lên nhưng giáo dưỡng ăn sâu từ nhỏ lại ngăn nàng hạ thủ.
"Lục Khanh! Lễ tiết!"
Âm thanh từ trong đầu vang lên chặt đứt dũng khí của nàng.
Lục Khanh! Ngươi là công chúa! Ngươi làm sao có thể làm ra hành động này?
Nàng cuối cùng vẫn rụt tay về đặt trên eo hắn, nỉ non: "Cửu Cửu là của ta, chỉ có thể là của ta thôi."
Bất luận chàng có phải thái giám hay không, chàng đều là của ta."
Ngày hôm sau.
Quân Diễm Cửu tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, trong lồng ng.ực còn ôm một nữ nhân chỉ mặc độc một chiếc yếm đào.
Một thân da thịt mềm mịn tản ra hương thơm ngọt ngào, suối tóc đen chảy dài xuống vai, óng ả suôn mượt.
Ngay khi thấy rõ khuôn mặt kia hắn như bị sét đánh đơ người.
Công chúa?!!!
"Lục Khanh." Hắn nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng.
Nàng giống như bé mèo lười từ từ mở mắt, nhìn hắn cười cười.
"Ngài tỉnh rồi?"
Mặt hắn nháy mắt tối sầm, thần sắc phức tạp nhìn nàng: "Người...!"
"Người làm gì nô tài rồi?"
Lục Khanh lười biếng ngáp dài một tiếng: "Cái gì cũng làm rồi."
"Người...!"
"Từ nay về sau ngài chính là người của bản công chúa, nhất định phải tuân thủ nữ tắc, à không, nam đức!"
Huyệt thái dương Quân Diễm Cửu giật giật.
"Công chúa đang nói gì vậy? Người thử nói thêm câu nữa xem."
Lục Khanh nói lại: "Có nói một trăm lần nữa cũng như nhau thôi.
Ngài.
Quân Diễm Cửu.
Đã là người của bản công chúa."
Quân Diễm Cửu cười hoang đường: "Công chúa không biết lễ tiết là gì sao?"
" Lễ tiết là cái gì? Có ăn được không?" Lục Khanh bày ra vẻ mặt không thèm quan tâm.
"Yên tâm, nếu ngài đã là người của bản công chúa, bản công chúa sẽ đối tốt với ngài, tuyệt đối sẽ không có ai ức hiếp ngài, làm hại ngài.
Ngày thường có gì ngon, người đầu tiên nghĩ đến sẽ là ngài.
Ngài đi theo ta sẽ không chịu thiệt đâu!"
Sau đó nàng lăn xuống giường, mở tủ lăy ra một xấp giấy, lần lượt là khế ước đất đai, cửa hàng mà nàng kiếm được.
Nàng nhướng mày: "Đây là sản nghiệp trong tay bản công chúa, sau này cho ngài, chỉ cần ngài nhớ rõ một điều.
Từ này về sau ngài là bảo bối của bản công chúa."
Quân Diễm Cửu có chút buồn cười.
"Công chúa làm loạn đủ chưa? Loạn đủ rồi thì hồi cung đi, nô tài coi như chưa từng phát sinh chuyện gì."
Lục Khanh ngạo kiều nói: "Ta không về!"
"Bản công chúa còn có việc phải làm.
Trước khi bản công chúa chủ động hồi cung, ngài tuyệt đối không được khai ta ra, bằng không, ta đem chuyện ngài ngủ cùng ta loan ra cho cả kinh thành biết!"
Quân Diễm Cửu bị chữ "ngủ" này chọc giận.
Hắn chưa từng gặp nữ nhân nào lớn mật như vậy.
Hắn ép nàng vào tường, nghiến chặt răng.
"Lục Khanh! Người thật sự cho rằng ta không dám đụng vào người, sợ người thật sao? Để ta xem công chúa làm sao ngủ với một tên thái giám!"
Lục Khanh đồng tử co rút, không cam lòng yếu thế.
"Bản công chúa còn rất nhiều biện pháp.
Phía trước không được không phải còn phía sau sao?"
"Người!" Nam nhân trước măt thẹn quá hoá giận, hai vành tai càng ngày càng hồng nhuận.
"Người đúng là không có chút lễ nghĩa nào! Ai đã dạy người mấy việc này?"
"Vô.
Sự.
Tự.
Thông."
Lục Khanh đảo mắt, nhìn hắn.
Nàng biết, hắn có lẽ không phải không thích nàng, chỉ là hắn tự ti mà thôi.
Kiếp trước, chỉ đến khi nàng một thân nhếch nhác hèn mọn, hắn mới dám cẩn thận ôm nàng về.
Kiếp trước hắn cố chấp, bá đạo, còn có dục vọ.ng chiếm hữu cường đại.
Nàng vĩnh viễn là trân bảo hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Hắn cho một vị công chúa mất nước như nàng một mái