Nàng ta ôm ấp hi vọng mong manh nhìn nàng nhưng Lục Khanh không hề quay liếc nàng một cái.
Quả Lập nhìn cục diện ván đã đóng thuyền, ngay lúc Quả Nhạc bị lôi đi liền "phịch" một tiếng quỳ xuống.
"Là thần không biết cách dạy dỗ nữ nhi, chỉ là trong chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, thần phải tự mình điều tra rõ ràng! Khẩn xin hoàng thượng cho thần một cơ hội!"
Tiêu Hoà Đế hừ lạnh: "Ngươi đúng là không biết dạy dỗ nữ nhi! Lại dám đánh chủ ý lên người công chúa? Công chúa đối đãi với nữ nhi nhà ngươi chân thành như thế.
Có thứ gì tốt mà công chúa có, nữ nhi nhà ngươi không được hưởng một phần không? Không ngờ lại kết giao với một kẻ bạch nhãn lang.
"
*Bạch nhãn lang (hay sói mắt trắng) là chỉ kẻ vong ơn bội nghĩa, tâm địa ác độc.
"Có điều ngươi nói quả không sai, việc này còn nhiều điểm đáng ngờ, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng, chỉ là không phải ngươi, trẫm sẽ giao cho Cẩm Y Vệ phụ trách điều tra.
Còn ngươi, Quả Lập, từ ngày mai ngươi cũng không cần thượng triều nữa, chờ sự việc rõ ràng trẫm sẽ trả tự do cho ngươi.
"
Dứt lời Tiêu Hoà Đế ra lệnh: "Người đâu! Hộ tống Quả đại nhân hồi phủ cấm túc! Từ hôm nay trở đi Quả gia trên dưới không được ra ngoài nửa bước, người đến thăm hỏi cũng phải có thánh lệnh.
"
"Vâng.
"
Hai binh lính lập tức tuân mệnh áp giải Quả Lập đi.
Tiêu Hoà Đế dừng ánh mắt trên người Lục Khanh, nhu hoà "Khanh Khanh của ta, doạ con sợ rồi phải không?"
Lục Khanh nhoẻn miệng cười: "Phụ hoàng, không sao.
"
Tiêu Hoà Đế vươn tay muốn đem Lục Khanh ngồi vào trong lòng, lại nghĩ đến Khanh Khanh nhà ông đã lớn rồi, lại buồn bã buông tay, thở dài một tiếng.
"Khanh Khanh, gần đây Khương quốc thái tử có khoẻ không?"
"Vẫn tốt.
" Lục Khanh mỉm cười.
Tuy rằng hoài nghi lần đó bị ám sát là Khương Thù xuống tay nhưng nàng lại không có chứng cứ, vẫn là không lên biểu hiện ra bên ngoài.
"Trẫm cho rằng hắn ở nơi đó không quá tiện.
Hay là trẫm đổi nơi ở cho hắn?"
Lục Khanh suy nghĩ: "Không cần đâu, Kiêu Dương Điện của nữ nhi rất lớn, nói thật mấy ngày nay con cũng không nhìn thấy Khương quốc thái tử cho nên cũng không có gì đáng ngại.
"
Chủ yếu là để hắn dưới mi mắt cho tiện bề khống chế, không phải cổ nhân có từ "ăn nhờ ở đậu" đó sao?
Tiêu Hoà Đế cũng không để ý nhiều, Kiêu Dương Điện cao thủ nhiều như mây, chẳng qua chỉ thêm một Khương Thù, không sợ không đối phó nổi.
"Khanh Khanh phải cẩn thận chú ý.
"
"Vâng, con biết thưa phụ hoàng.
"
Lục Khanh ngoãn ngoãn đáp lời.
Tiêu Hoà Đế nhìn nàng, cười sủng nịnh.
Ông biết nha đầu này nhìn tưởng như vô hại, thật ra là một tiểu yêu tinh.
Nhưng vậy có sao đâu, nữ hài tử phải như vậy mới có thể bảo vệ tốt chính mình.
Khanh Khanh nhà ông nếu thật sự là ngốc bạch ngọt, gả cho người ta ông còn lo con bé bị nhà chồng khi dễ.
"Được rồi, con trở về đi, ta biết con còn việc, phụ hoàng cũng muốn đi phê tấu chương.
"
Lúc này Lục Khanh tiến đến, móc từ trong túi ra một túi gấm cầu bình an.
"Đây là nữ nhi đặc biệt lên núi cầu, phụ hoàng phải luôn mang theo bên mình nha.
"
"A?" Tiêu Hoà Đế bất ngờ "Khanh Khanh còn cầu bình an cho phụ hoàng sao?"
"Đúng vậy.
"
Không những cầu cho phụ hoàng mà mỗi ca ca đều có một phần, còn có cả Quân Diễm Cửu.
Phần của Quân Diễm Cửu hôm qua nàng đã treo trên eo hắn rồi.
Quân Diễm Cửu say rượu ngủ đến tận sáng hôm sau.
Cũng may sáng nay không có công việc gì.
Tỉnh lại mới thấy ngày hôm qua không cẩn uống một vò rượu giả, bằng không sẽ không say như vậy.
"Người đâu, chuẩn bị nước.
"
Hắn cởi y phục chuẩn bị tắm rửa liền liếc mắt thấy túi phúc bình an treo trên eo, có chút hoang mang.
Hắn có thứ đồ này từ bao giờ?
Nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua một số hình ảnh mơ hồ.
"Quân Diễm Cửu, vậy ngài có phải thái giám thật không?"
Hắn bắt lấy tay nàng, chậm rãi đi xuống.
"Người đoán đi.
"
Trong đầu ong ong muốn nổ