"Lục gia, thuộc hạ ngay lập tức thanh lý môn hộ!"
Nói đoạn Lữ Thông rút đao, giơ tay lên giống như chém dưa hấu.
Đao hạ, đầu rơi, trên mặt đất lại có thêm một cái đầu máu chảy đầm đìa.
Lục Khanh không buồn chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lữ Thông.
Hắn là người duy nhất trong đây còn đầy đủ hai tay.
Hắn cắn chặt răng, đau đớn nói: "Thuộc hạ vô năng, nguyện tự chặt đứt một cánh tay để tạ tội!"
Nói xong rút đao định chém.
"Không cần."
" Bản công tử cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, bị ghi thù cũng là chuyện bình thường.
Ngươi cũng không đoán được hành động của hắn.
Có điều sau này cần cảnh giác hơn."
"Cánh tay này ngươi tạm thời giữ lại.
Nếu như có lần sau liền đem hai tay chặt bỏ cũng chưa muộn."
Lục Khanh ngữ khí bình thường nhưng lại đem đến cảm giác áp bách.
Đặc biệt người này võ công quá cao cường, Lữ Thông cảm thấy hắn có thể tùy tiện bóp chết mình, trên trán vã mồ hôi.
"Được rồi.
Ngươi tiếp tục ăn chè đi.
Thi thể này đem chôn trong vườn làm phân bón."
Lữ Thông lại rùng mình một cái.
Đây đâu phải phân bón, đây là răn đe cảnh cáo đó!
Quả nhiên sau khi hắn trở lại tán cây, đám sát thủ ngày thường lưỡi đao liếm máu người nào người lấy run bần bật.
Lục Khanh xoay người, chia một nửa quả dưa lê cho Mạc Ly.
Mạc Ly thật sự không hiểu: "Công chúa, người tại sao lại muốn thu nhận bọn họ?"
"Ngươi xem, có phải bọn họ đều thiếu một cánh tay phải?"
"Đúng vậy."
Lục Khanh nói: "Gần đây quá bận, sau này bản công chúa tính tới một phương pháp, làm cho bọn họ mỗi người một cánh tay sắt, dạy bọn họ công phu, giúp tăng sức chiến đấu."
Mạc Ly nhìn nàng khiếp sợ.
"Đương nhiên để đề phòng kẻ phản bộ, trong cánh tay sắt đó ta sẽ cho vào một ít thuốc nổ, một khi quá lâu không bổ sung đầy đủ, sẽ "bùm", tự nổ."
Lục Khanh càng nói càng làm Mạc Ly hoang mang: "Làm sao có thể làm được thứ này?"
"Ừm."
"Kiếp trước ở trong phủ mười năm, quá nhàn rỗi nên Quân Diễm Cửu đã đi tìm kiếm cho ta không ít sách quý, rất nhiều thứ ta đều đọc trong sách, ví như..."
Nói tới đây nàng thần thần bí bí chớp mắt, lộ ra đắc ý nho nhỏ: "Đá lạnh ở Kiêu Dương Điện, ở tửu lầu muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu, ngươi biết tại sao không?"
Mạc Ly lắc đầu mờ mịt, biểu cảm trở nên ngốc ngốc: "Không biết."
Vấn đề này Quân Diễm Cửu cũng hỏi qua nàng vài lần, nhưng nàng cố ý không nói, chính là muốn ở trước mặt Cửu Cửu duy trì cảm giác thần bí.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên là cảm thấy do nàng là đích công chúa đương triều nên kiêu căng tự phụ, xa hoa lãng phí, đống đá lạnh đó nhất định tới từ hầm đá trong cung.
Sự thực lại không phải thế.
Tửu lầu không dùng một viên đá nào của hoàng cung, ngay cả Kiêu Dương Điện của nàng phần lớn đá lạnh đều là tự cung tự cấp.
Lục Khanh nhướng mày đắc ý: "Tô Diệc Thừa khi cạnh tranh với tửu lầu của bản công chúa cũng cố ý đưa vào một số sản phẩm có đá lạnh, cuối cùng lỗ sạch hết vốn chính là bởi vì hắn dùng giá cao mua đá, còn bản công chúa là dùng đá tự làm, chi phí rất thấp."
"Quyển sách kia quả thực là một quyển sách hiếm, trên đó có nói đến một loại phản ứng có thể hấp thu lượng nhiệt lớn, từ đó hạ nhiệt độ xuống thấp.
Bản công chúa chỉ cần căn chỉnh tỷ lệ vừa phải liền có thể đóng băng một bồn nước lớn trong thời gian ngắn."
"Những thứ thần kỳ như vậy còn rất nhiều, một lần không thể kể hết.
Tóm lại mười năm đó của bổn công chúa, không hề uổng phí."
Nếu không làm sao có một Lục Khanh như bây giờ.
Mạc Ly nhớ lại cảnh vừa rồi, từng chiêu từng thức vừa nhanh lại vừa chuẩn, hắn quả thực kinh ngạc không thôi.
Hắn không biết võ công của nàng thâm hậu