Đúng vậy! Đến phiên hắn kế vị còn rất nhiều năm nữa kia, vậy nên tên thái tử thất lạc kia có thể tùy ý giở trò.
Bây giờ hắn thì bị giam, còn tên kia lại tự do bay nhảy.
Không chừng một buổi sáng nào đó tỉnh dậy hắn lại nhận được tin ngôi vị thái tử đổi chủ.
Lục Khanh thấy nàng càng an ủi hắn khóc càng thảm nên cũng biết điều không nói gì nữa, đứng dậy rời đi.
Kết quả vừa mới bước chân ra khỏi cửa liền liếc một bóng đen thùi lùi ở trong viện, sắc mặt còn đen hơn cả màn đêm.
Đây không phải là tam ca của nàng sao?
Lục Triệt nghiêm túc nói: "Lục Khanh, ta có chuyện muốn nói với muội."
Ngay cả "Khanh Khanh" cũng không gọi, Lục Khanh nhìn tam ca cũng không giống đang tức giận, vì thế ngoan ngoãn "dạ" một tiếng.
Nàng dẫn Lục Triệt vào trong, rất nhanh đã có cung nhân dâng trà lên.
Lục Triệt không uống, quan sát xung quanh rồi cau mày nhìn nàng: "Muội nghiêm túc?"
Lục Khanh ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ: "Nghiêm túc.
Lục Khanh muội từ nhỏ đến lớn làm việc, có bao giờ không nghiêm túc?"
Lục Triệt đỡ trán: "Trừ việc lớn lên có chút dễ nhìn ra, hắn ta tốt chỗ nào?"
"Tuy rằng không được hoàn mỹ như tam ca, nhưng trên đời hoàn mỹ được như huynh được mấy người chứ? Mà Khanh Khanh lại không thể nào gả cho huynh, cho nên ở trong lòng Khanh Khanh, chàng chính là tốt nhất."
Biết rõ ca ca thúi thích nghe cái gì nhất, Lục Khanh cố ý nói vậy.
Quả nhiên sắc mặt Lục Triệt đã dịu xuống đôi chút.
Hắn hừ nhẹ: "Trước đây tam ca đã nói gì? Chỉ cần không phải thái giám là được, tam ca đều ủng hộ muội.
Ca đã hạ tiêu chuẩn thấp đến vậy rồi, sao muội vẫn không làm được chứ?"
"Khanh Khanh thích mà~" Lục Khanh kéo lấy cánh tay Lục Triệt làm nũng, vành mắt cũng đỏ ửng lên "Khanh Khanh thật sự, thật sự thích chàng mà~"
Lục Khanh vạn phần ủy khuất nói: "Cho nên tam ca có thể ủng hộ Khanh Khanh không? Yêu ai yêu cả đường đi, ca cũng đối xử với chàng tốt một chút, nha.
Nếu cả tam ca cũng không ủng hộ Khanh Khanh, Khanh Khanh phải làm sao bây giờ?"
Lục Triệt nhìn nàng mà đau lòng, nặng nề thở dài: "Chọn một tên thái giám, muội không sợ phụ hoàng và các ca ca đau lòng sao?
Muội nên biết rằng từ nhỏ đến lớn phụ hoàng và các ca ca yêu thương, sủng ái muội biết bao, nếu nghe được tin này bọn họ sẽ thất vọng đến nhường nào đây?"
Sau đó hắn thấm thía nói tiếp: "Khanh Khanh, thích một người không phải chuyện con nít chọn đồ chơi, nếu Quân Diễm Cửu đơn giản như một món đồ, chỉ cần Khanh Khanh thích, tam ca bằng mọi giá sẽ mua về cho muội.
Nhưng mà đây là hôn nhân đại sự của Khanh Khanh."
Nghe rõ sự bất đắc dĩ của hắn, Lục Khanh đau xót.
Tam ca làm mọi thứ chung quy cũng vì nàng.
Nàng cụp mắt, nói: "Thực xin lỗi, tam ca.
Là Khanh Khanh làm tam ca và phụ hoàng đau lòng thất vọng, nhưng con người không phải cây cỏ, há có thể vô tình? Tam ca nói rất đúng, Quân Diễm Cửu không phải món hàng, mà là phu quân Khanh Khanh tự mình suy nghĩ cặn kẽ mới chọn được."
Nghe hai từ "phu quân" này, Lục Triệt tí nữa ngất xỉu.
Lục Khanh nói: "Quân Diễm Cửu vẫn luôn tuân theo bổn phận, không có dối gạt tam ca, tất cả đều là Khanh Khanh cường thủ hào đoạt, gần đây chàng mới bắt đầu mở lòng tiếp nhận Khanh Khanh thôi."
"Muội!" Nghe Khanh Khanh nói đến câu "cường thủ hào đoạt" kia, Lục Triệt lại lần nữa đỡ trán
Lục Khanh tiếp tục nói: "Thân phận không phải lỗi do chàng, xuất thân càng không phải thứ chàng có thể lựa chọn.
Chàng tiến cung từ nhỏ, nếu không tịnh thân để tiến cung, chàng rất có thể đói chết, lạnh chết trên đường chống chọi với vận mệnh.
Mà hiện tại, chàng từ khởi điểm thấp hèn ban đầu, vượt mọi chông gai đạt đến vị trí như ngày hôm nay, từ hèn mọn đáng thương đến người người sợ hãi, đây không phải minh chứng rõ cho năng lực của chàng sao?"
"Nếu mọi người lo lắng quyền lực chàng quá lớn, sợ chàng mưu phản thì chẳng phải còn Khanh Khanh ở đây sao? Khanh Khanh tuyệt đối sẽ không để chàng làm tổn thương ca ca và phụ hoàng."
Lục Khanh thề son sắt, đôi mắt long lanh nhìn hắn: "huynh cho chàng một cơ hội chứng minh tất cả, được không?"
Nàng tin tưởng Quân Diễm Cửu!
Kiếp trước, đến cuối cùng chàng vẫn