"Bạn tin không? Thế giới này có những thứ mà con người không bao giờ biết được.
Vô lý đến mức lý thuyết của khoa học cũng không dám nghĩ đến."
...!
Bên trong giấc mơ, dường như có một con đường, không phải, mà là một chân trời bị bao phủ bởi một màu trắng.
Là màu trắng của hoa Bạch Hạc, có lẽ đôi khi thứ gì quá thuần khiết lại sẽ khiến con người có cảm giác áp bức, khó chịu.
Thật khó thở, cũng thật cay mắt.
Lại có những giọng nói không ngừng vang lên, ong ong như tẩy não.
"Hạ Vong Cơ, bước lên phía trước"
"Bước lên đi, con sẽ tìm lại được thân phận của mình"
"Gia tộc cần con, Hạ Vong Cơ, cánh cửa đó giúp con nhìn thấy thời kỳ của Tinh Tế"
"Nhìn xem đẹp biết bao, bước lên đi ta sẽ giúp con trở về"
"Đây không phải là thế giới của con, hãy trở về"
Mỗi một giây lại càng thêm dồn dập, ở trong khoảng không gian lớn như vậy, cơ hồ những giọng nói kia lại có thể vọng lại, thật khó chịu.
Cũng chỉ là mở ra cánh cửa sặc sỡ sắc màu kia thôi mà, có gì đáng sợ.
Đến tận khi cô lại gần, đặt tay lên nắm cửa.
Cánh cửa này, cũng thật đáng tiền.
Dù là tay nắm hay toàn thân cánh cửa đều toát lên vẻ giàu sang.
Những viên pha lê đính theo viền chạy dọc từ trên xuống.
Những xoáy ốc, mỗi một xoáy đều thêm khó lường, vô thẳm, những viên kim cương đen sang trọng nay lại khiến nó trở bên bức bách như thế.
Một cánh tay duỗi đến, đặt trên bả vai lay lay "Hạ Vũ, dậy"
"Đừng, thật đáng tiền a"
Kim Taehyung giật giật khoé môi, cô rốt cuộc mơ thấy thứ gì mà nhìn thoả mãn như vậy "Thứ gì đáng tiền, dậy nhanh"
"Kim chủ, à nhầm Kim Taehyung sao anh lại đứng đây?" mơ mơ màng màng mở mắt, giống như một chú mèo trắng nhỏ, nhìn thập phần ngốc nghếch.
"Em vừa cười vừa nháo, ồn như vậy" thật ra cũng chẳng ảnh hưởng đến phòng của hắn, chỉ là hắn "tình cờ" đứng trước cửa phòng cô nên nghe được tiếng cười mà thôi.
"Có sao, ồ xin lỗi anh" cô gần chạm vào rồi, cô sắp mở ra được rồi, ôi trời tiền vàng của cô.
Kim Taehyung: "..." cô xin lỗi có thể đừng bày ra bộ mặt khó coi như vậy có được hay không?
"Được rồi, nghỉ ngơi đi"
"Được, Kim tổng ngủ ngon"
...!
Cô cũng chẳng thể xác định được giọng nói ấy là của ai, nữ sao? không rõ lắm, nam hả? cũng không phải hoàn toàn là như thế.
Một sự pha trộn giữa nam và nữ, nhờ hiệu ứng âm thạnh vọng lại khiến cho giọng nói càng khó phân biệt.
Giọng nói ấy giống như rất cấp bách, khẩn trương đem người trở về.
Cô thì có liên quan gì? Cô chưa từng mất trí nhớ, cũng chưa từng trải qua sự kiện gì quá chấn động khiến cho não bộ tổn thương mà.
...
Dù tối qua trải qua chuyện chẳng đâu vào đâu, nửa vời